1 Chương 01 - Alô. Cho tôi gặp luật sư Du Chí Tâm. - Vâng. Xin ông vui lòng chờ chút. - Alô. Tôi là Chí Tâm đây. Xin hỏi ai đầu dây ? - Tôi, Tô Tịnh.
2 Ức Mi bực bội: - Một mình con là cháu thì sao chứ ? Ông nội chỉ thích nói chuyện với luật sư Chí Tâm thôi. Cứ mỗi lần ông ta ghé sang thì ông nội như mê mẩn đi, đã vậy còn bày ra những trò lén lén, lút lút.
3 Chương 02 Đám tang của ông Tô Tịnh không đông đúc như các đám tang khác, nó không xứng đáng với một nhà tỉ phú như ông. Suốt hai ngày tang lễ, luật sự Chí Tâm nhận rất nhiều bức điện tín chia buồn từ các nhà doanh nghiệp một thời.
4 Chương 03 Gõ cửa phòng , Chí Tường không chờ đợi sự lên tiếng của ông Chí Tâm , anh đẩy cửa vào. Đang trầm tư bên khói thuốc , ông Tâm ngẩng lên : - Con tìm ba à ? - Dạ.
5 Chương 04 Căn biệt thự vốn đã yên lặng mười tám năm nay, bây giờ chủ nhân thì không còn, đời sau thì bỏ đi. Không khí lạnh lẽo, cô đơn, trống vắng như bao trùm vú và lão quản gia.
6 Bà Hân trầm ngâm : - Từ ngày anh ấy mất đi, tôi dồn hết tình thương cho con. Nuôi con khôn lớn và ước mong con thành đạt. Ước nguyện đã đạt thành, nhưng tôi vẫn chưa vui trọn vẹn , vì Trung Nam vẫn còn long nhong với những cuộc tình vu vơ.
7 Chương 05 "Em đã biết bao ngày bên em, là anh đã có bấy nhiêu ngày yêu em. Nhưng em vẫn ngây thơ không biết tình anh thầm yêu em, nên tim đau rã rời Anh đã thấy bao người yêu em.
8 Cô bé quay lại mỉm cười, khoe má lúm đồng tiền : - Em đang xem hoa nở chị ạ. - Ôi, vậy ra sáng nào, em cũng thức sớm là như thế à ? Có tâm hồn thi sĩ từ bao giờ thế ? - Thi sĩ gì chị Ơi.
9 Chương 06 Kinh koong … kinh koong …. - Như à …. Kinh koong … kinh koong …. - Bà ơi, có phải căn biệt thự này không ? Sao không có ai ra mở cửa cho chúng ta hết vậy ? - Đúng là căn này, nhưng có ai trong nhà hay không thì chờ thêm một chút nữa đi.
10 Chương 07 Cộc. . . cộc. . . cộc. . . - Ức Mi hả ? Vào đi cháu. Cánh cửa được đẩy nhẹ , bóng người cao lớn vào làm bà cụ phải nheo mắt : - Không phải Ức Mi , là Trung Nam phải không ? - Dạ.
11 Chương 08 - Cháu chào dì. - Ồ, Ức Mị Đêm qua cháu ngủ ngon chứ? - Vâng cũng được ạ. - Chỗ mới là như vậy đấy, nhưng dần rồi nó sẽ quen. - Cám ơn dì, thưa dì, bà cụ đã đi đâu rồi ạ? Cháu có sang phòng bà, nhưng không thấy.
12 Chương 09 - San Dung ! Chúng ta về được chưa ? - Nhưng Ức Mi đã no chưa ? - No rồi. No muốn vỡ cái bụng ra đây này. Hôm nay , chúng ta đã ăn qua nhiều rồi.
13 Trung Nam biện hộ : - Mấy hôm nay Ức Mi thức khuya, sáng lại dậy sớm để đến trường nên có lẽ mệt mỏi quá thôi. Cứ để cô bé ngủ đi. Nghe cách giải thích của Trung Nam, Bảo Uyên không thể chịu được.
14 Chương 10 Trung Nam đặt ống nghe xuống bàn rồi phòng nhanh lên lầu. Đứng trước cửa phòng của Ức Mi , anh gõ cửa. Cộc. . . cộc. . . cộc. . . - Ức Mi ! Em có điện thoại.
15 Chương 11 - Chuyện rất dài dòng, anh không thể nói với em ngay lúc này được. Ức Mi viết thư từ biệt gia đình, anh cũng đang rất lo đây này. - Em xin lỗi, tại em thắc mắc về hành động bất ngờ của Ức Mi.
16 Chương kết Trung Nam nói thì nói vậy, nhưng anh cũng chưa biết được mục đích của Bảo Uyên lên đây làm gì. Trong thời gian này, cô ấy đâu rảnh rang mà đi du lịch.
17 Bà vú gợi chuyện: - Hai đứa về đây lúc nào vậy ? Chí Tường trả lời : - Hôm qua điện cho vú xong, là con đi ngay. Anh nhìn quanh: - Sao con không thấy lão quản gia? - À, lão ấy đã xuống chợ mua một ít đồ, vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ Ức Mi.