141 Chap 39: Bà Quế với căn bệnh lao phổi ngày càng nặng, bà đã thuê một bác sĩ riêng túc trực ở nhà bà. Trần Kiên cũng thường xuyên lui tới, bà Quế nói : - Em đã nói cho con bé nghe gần như là phân nửa câu chuyện.
142 - Ý anh là gì? - Anh không quen ở những nơi chật hẹp thế này, và anh cũng không muốn người anh quan tâm và yêu thương phải sống cảnh như vậy. Nhìn em như thế này lòng anh khó chịu lắm ! - Anh không muốn người khác thấy bạn gái anh ở trong hoàn cảnh như thế này vì anh sợ mất mặt anh hả? - Ý anh không phải vậy … Lâm… Anh không muốn chúng ta cãi nhau.
143 - Vì tôi không thể giấu được tình cảm của mình. Tôi đã chờ và tôi sẽ không bao giờ nói nếu cô vẫn vui vẻ bên người yêu nhưng tôi không hề thấy cô vui.
144 - Lúc trước thì có. Giờ thì không cần nữa ạ ! - Sao thế? Hai đứa cãi nhau sao? - Nghiêm trọng hơn cãi nhau nhiều mẹ ơi. - Có chuyện gì thế? - Hôm qua bọn con vừa chia tay nhau.
145 Chap 40: Duy một mình đi dạo bước quanh khu trung tâm Parkson nhộn nhịp hoàng nhoáng những ánh đèn sáng rực rỡ. Nếu là trước kia thì anh đã tay trong tay dìu bước cùng Tuệ Lâm cười nói hả hê rồi xách nặng trịch những túi hàng.
146 - Ý cô là … Cô nàng e thẹn, mặt hơi ửng lên vì gượng : - Anh đã ghé và hỏi ông cháu tôi về vụ tai nạn của ba anh đó. Anh không nhớ sao? - Ra cô là cô gái đó à? - Phải.
147 Ở đằng sau cô, một bóng dáng cao ráo và khảnh mảnh đứng lặng lẽ và nhìn cô bằng cặp mắt thương xót y như rằng muốn chạy đến thật nhanh để ôm chặt lấy cô mong rằng có thể làm dịu nhẹ cơn đau ở trong tim hơn.
148 - Tại sao … anh chưa bao giờ thấy những thứ này? - Anh đã đều từng một lần thấy chúng. Anh có tin không? - Ý em là … - Những ngày còn là sinh viên, em đâu thể mua sắm gì làm quà sinh nhât cho anh được.
149 Chap 41: Trần Kiên đang đi đánh golf cùng một người bạn thân. Ông nói : - Ông có chắc lời ông nói ? - Chỉ còn là thời gian. Rồi tôi sẽ ép nó buộc phải bán lại cho ông.
150 - Quà chúng ta chuẩn bị cho họ thế này … có được không em? - Toàn là quà cặp. Anh nghĩ xem chẳng lẽ họ không hiểu chúng ta muốn nói gì? - Chừng nào hẹn họ tới lấy? - Em không biết.
151 - Anh đóng kịch hay quá hả? Trong khi Lâm còn mắt tròn mắt dẹt nhìn Hoàng và căn biệt thự to đùng. Một đoàn người hầu, giúp việc đi đầu là ông quản gia đã bước ra : - Chào mừng cậu chủ về nhà ! Huy Hoàng gật đầu rồi nắm tay Tuệ Lâm kéo vào.
152 Chap 42: Đoàn Duy tỉnh lại và anh hốt hoảng trong không gian hiện ra trước mắt. Nụ cười trong giấc mơ của Duy vẫn chưa tắt vì anh vừa nghĩ về Tuệ Lâm trong giấc mơ.
153 - Chị ấy đâu rồi? Em cũng nhớ chị lắm đó. - Ở trong nhà kìa … Mà Đoàn Duy đâu? - À … bọn em không đi chung. Tiến Mạnh nhíu mày suy nghĩ, tại sao lại không đi chung.
154 Đoàn Duy nhìn đến ngớ người ra, Tuệ Lâm ấp úng : - Em và anh Duy không còn là một đôi nữa. Bây giờ, anh Hoàng mới là bạn trai của em. - Cái gì? Bạn trai hả ? Đoàn Duy suýt rơi nước mắt, cô nhìn thấy Duy như vậy rồi bỏ chạy.
155 Chap 43: Đoàn Duy trở lại công ty làm việc, khi mà việc thù hận ngày xưa ngày càng trở nên rõ mồn một thì Duy càng phải nỗ lực hết sức mình để đẩy nhanh tiến độ trả thù.
156 - Chuyện gì? - Thức ăn của cậu. - Thôi chị để ở đó đi. Tôi phải đi tiếp. - Bà chủ dặn nhất định cậu phải ăn. Bà không muốn thức dậy, thấy cậu trở về nhà mà gầy guộc thế này nữa.
157 - Tớ không điên. Đừng nói tớ điên. - Cậu làm thế vì cái gì? Đây này, con dao này có thể giúp cậu dứt điểm Trần Kiên lập tức. Có chịu không? Đi làm thế đi.
158 Tuệ Lâm vừa quay bước đi thì Đoàn Duy đã nắm kéo cô lại bắt cô phải đối diện với anh. Duy hét to giữa màn mưa: - Nếu em mặc kệ anh thì đã không có cây dù nào che cho anh ở đây ! Em cần gì phải gạt mình, rằng em vẫn yêu anh … - Anh nói gì cũng được, buông em ra.
159 - Chỉ là hàng siêu thị, anh cố nuốt đi. - Ngồi xuống ăn cùng anh đi. Tuệ Lâm nở một nụ cười rất nhạt, ngồi xuống nhìn Duy gắp mì lùa vào miệng. Anh nói : - Nhà này cũng có đồ của đàn ông à? Anh tìm được mấy cái áo thun và quần sooc ở trong tủ.
160 Chap 44: Nhất quyết đưa Tuệ Lâm đến một địa điểm sang trọng để đi ăn. Tuệ Lâm ngày càng không thích nụ cười đểu của Duy và đôi mắt đầy mùi thủ đoạn. Lúc trước Duy đã lạnh nhưng anh vẫn còn đôi mắt mơ mộng hay suy tư.