21 Khi xe đuổi theo tới nơi, Băng Hi kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt mình, đôi môi mỏng khẽ mấp máy. "Casino Center?"Nếu là nơi này chắc chắn cô không thể vào một cách quang minh chính đại được, chính vì vậy nhân lúc tên bảo vệ còn đang ngái ngủ cô bèn lẩn vào bên trong.
22 Đến khi chỉ còn hai người trong phòng, anh lập tức trực tiếp bế cô lên sau đó đặt cô ngồi lên trên bệ cửa cho bằng chiều cao của anh. Ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn cô, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
23 Một buổi sáng vô cùng nhàm chán, Băng Hi một mình đi dạo trong khuôn viên sau trường. Mặc dù khung cảnh nơi đây rất đẹp nhưng đây không phải hứng thú của cô.
24 Ngồi trong phòng y tế, nhìn đầu gối của mình được cuốn một lớp vải băng, nơi vết thương vẫn truyền đến cảm giác đau âm ỉ. Đang ngồi thất thần nhìn vết thương, Băng Hi giật mình khi điện thoại bỗng "đing" một tiếng báo hiệu tin nhắn mới"Có việc.
25 Cảm giác được từng ngón tay mát lạnh đang động vào mặt cô, Băng Hi mở mắt liền chạm vào ánh mắt đen lạnh sâu thẳm của anh. Trái tim cô bỗng cảm giác sự rung động nhẹ nhàng, tình yêu chân thực đâu phải chỉ vượt qua khó khăn mới có được.
26 Trước câu nói của anh, Băng HI không hề cảm thấy thất vọng, khóe miệng bắt chước anh nhếch lên thành đường cong hoàn hảo. Buông tay ra khỏi cúc áo của anh, Băng Hi chỉ tay vào nơi đầu gối được băng lại bằng vải băng trắng xóa còn thấm chút máu đỏ, bình thản nhìn anh nói.
27 "Ông chủ. "Bước chân anh bỗng dừng lại, Băng Hi nghe giọng nói này trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của người lúc nãy. Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt áo của anh nói bằng giọng rất nhỏ.
28 Vừa bước ra ngoài, dáng người có chút quen mắt vụt qua tầm nhìn của Băng Hi nhưng cô chưa kịp quay đầu lại xác định thì đã bị anh trực tiếp kéo lên xe.
29 Linh Uyển bị cấu nói của Băng Hi làm cho chấn động, cả người bất động tại chỗ, ánh mắt thể hiện rõ sự kinh ngạc lên tiếng hỏi. "Sao lại hỏi tớ như vậy?""Cậu không biết sao? Bộ dáng cậu bây giờ thực ngốc.
30 Nắng sớm chiếu qua bức tường kính, lọt vào trong căn phòng trắng muốt, nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của một người đang nằm lười nhác trên giường.
31 Ngồi trong xe, ngắm nhìn ra khung cảnh bên ngoài, Băng Hi có cảm giác vô cùng dễ chịu. Tâm trạng cô hiện giờ đang rất tốt đến ngay cả khóe miệng cũng nhếch lên thành ý cười.
32 Chọc giận Mạc Ngôn nhưng Băng Hi vẫn chẳng cảm thấy tâm trạng đỡ hơn chút nào, cuối cùng cô đành đứng dậy. Đôi chân mới đi được mấy bước bỗng dưng có người tiến đến giọng nói vang lên sau lưng cô.
33 "Cười gì?"Tú Khang vẫn mang bộ dạng nghiêm túc khi lái xe, thần sắc trầm tĩnh nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được người ngồi bên cạnh đang nhìn mình. Khóe miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên, rõ ràng cô đang nghĩ đến điều gì đó.
34 Băng Hi vừa dứt lời, xe anh lập tức dừng lại, lúc này cô mới phát hiện xe đã dừng lại trước căn biệt thự quen thuộc mà cô đang ở. Nhưng cằm cô ngay lập tức lại bị anh dùng lực bóp mạnh ép cô đối diện với anh.
35 Băng Hi thất thần nhìn những tấm rèm đang múa lượn trong gió, ánh nắng chói chang ngoài kia cố gắng len lỏi qua tấm vải mỏng manh để rọi chiếu vào mọi thứ mà chúng thích.
36 Băng Hi chạy vội vào trong nhà, nhìn thấy đôi giày đàn ông được đặt ngay ngắn trên tủ đựng giày, lúc này trong lòng cô bỗng xuất hiện cảm giác hồi hộp.
37 "Cô lấy tư cách gì để nói tôi như vậy?"Rõ ràng đối phương đã bị cô chọc giận. Băng Hi trầm ngâm nghĩ xem nên làm thế nào để dập bỏ được hi vọng của cô ta.
38 Qua gương cô nhìn thấy mình trong đó, trong lòng bỗng dần lên một loại ảo giác. Mái tóc mềm mượt thường ngày giờ trở nên rối xù, chiếc áo sơ mi nam mặc trên người mới chỉ cài hờ vài chiếc cúc không che được những vết hôn rõ rệt in lại từ tối qua.
39 Lúc này Băng Hi mới phát hiện ra, chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của anh hơi lệch về một bên, để lộ cả một vùng da trắng ngần thậm chí vẫn còn lờ mờ dấu hôn vào tối qua.
40 Băng Hi ngập ngừng cuối cùng đưa ra một lý do không hề có tính thuyết phục chút nào. “Nghe nói hôm nay thời tiết sẽ chuyển lạnh, mặc kín một chút sẽ tốt hơn.