61 Cũng tai lúc đó, Tú Khang với khuôn mặt còn đen hơn cả than, lạnh lẽo, u trầm,đang ngồi một góc ở sofa. Trong phòng đều hết sức im lặng, không một ai dám thở mạnh.
62 Sau khi chọn được những thứ cần dùng , Băng Hi liền bước đến quầy thu ngân để thanh toán. Đến lúc này, Băng Hi mới phát hiện ra là cô không hề biết là trong tài khoản của mình còn bao nhiêu.
63 Cả ngày chỉ ở trong phòng, Băng Hi cảm thấy mình nhàn rỗi đến phát ngán chờ ngày dài qua đi nhường chỗ cho bóng tối. Sau khi tắm xong, Băng Hi liền lên thẳng giường nằm nhưng ánh mắt mông lung vẫn nhìn thẳng lên trần nhà không hề có ý định nhắm lại.
64 Theo phản xạ Băng Hi lùi lại mấy bước, nhưng rốt cuộc vẫn là không tránh được ánh mắt trầm tĩnh mang theo kiên định của anh. Anh bước tới gần cô, giọng nói trầm thấp đầy dụ hoặc vang lên.
65 Giây phút anh ôm cô vào lòng, Băng Hi mới cảm thấy trái tim này đã thật sự mềm lòng. Vì chỉ cần đối diện với anh cô sẽ khong thể nào che dấu được cảm xúc thật của bản thân mình cũng giống như viên đá cho dù có lạnh đến mấy chỉ cần đặt nó vào lòng bàn tay ấm áp nó sẽ tan chảy ngay lập tức.
66 Buổi tối hôm nay cô ngủ rất ngon, nửa đêm cũng không bị giật mình mà tỉnh dậy. Khi tỉnh dậy, cô đã thấy mình đang ở trong một căn phòng hoàn toàn xa lạ.
67 Một câu bà nói Băng Hi mới nhớ đến nghi vấn của mình, ánh mắt nhìn người trước mặt có vẻ rất thân cận với Tú Khang. Cô rất muốn hỏi nhưng lại không biết mở lời như thế nào cho nên cũng chỉ một mực im lặng.
68 Trong suốt thời gian ở bữa tiệc này Băng Hi tâm tình luôn luôn bất ổn liên tục nhìn điện thoại trong tay. Cô nên gọi lại cho anh hay là bỏ qua? Nhưng hôm đó cô bỏ đi không nói cho anh biết chắc chắn anh sẽ rất lo lắng.
69 Băng Hi bỗng dưng có cảm giác khác thường trong lòng, ừm hình như là có chút nhớ anh. Cảm giác này bắt đầu bùng phát kể từ khi nghe về chuyện hồi nhỏ của cô.
70 Khi tỉnh dậy đã là gần trưa, nhìn qua bức tường kính kia là một mảnh trời xám xịt, u ám rõ rệt. Trời mưa rồi, chẳng trách cô lại ngủ lâu như vậy. Nhìn chằm chằm trên trần nhà, trong đầu liền xác định lại tình huống xảy ra tối qua, không biết mẹ anh sau khi biết được cô không còn ở đó sẽ như thế nào?Suy nghĩ miên man vẫn là không thắng nổi sự kêu gào của cái bụng này.