21 “Đại thiếu gia, bát nước đen gì đó này là cái gì?” Ngồi ngay ngắn trước bàn tròn ở đại sảnh Hạo Tế Lâu, Anh Phác trừng bát canh nạm vàng hình rồng phượng trên bàn kia, hai mắt đăm đăm.
22 Đan Tế Triệt cầm lấy ấm trà, chậm rãi rót một ly trà, rồi mới cầm chén trà lên nhẹ uống một ngụm, hé ra khuôn mặt tuấn tú cười đến thanh thản. “Ngươi nhưng thật ra thực hiểu biết ta!” Nhìn nàng một đôi mắt đẹp tràn ngập hối hận, trong lòng hắn tràn ngập khoái ý, tiểu hồ ly này cũng sẽ có lúc nói lỡ miệng.
23 Hạo Tế Lâu – Trong thư phòng, Đan Tế Triệt đứng trước cửa sổ, hai tay chắp sau lưng, không biết đang nhìn cái gì, đột nhiên một bóng người vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh hắn.
24 “Vịt ngốc đầu, ngươi đang làm cái gì a?” Chặt đóng cửa đột nhiên ló vào một cái đầu, là Anh Phác. Nàng rất nhanh tránh vào trong phòng, dùng chân từ trước về sau một đá đem cửa đóng lại.
25 “Chuyện gì?” Hắn đi đến bên cửa sổ đẩy cửa sổ ra, xem quyển sách có một đêm mà đã đau cổ. “Nam uyển tổng cộng có mấy nha hoàn?” Nàng xoay người nằm úp sấp, cằm đặt trên mu bàn tay, một đôi ánh mắt tròn tròn nhìn hắn.
26 “Đây là lần đầu tiên ta đến phòng của ngươi. ” Anh Phác tò mò nhìn mọi nơi, phòng hắn cùng phòng nàng không khác biệt nhiều lắm, giống nhau đều là khắc trúc văn, dùng trúc trang trí, tranh chữ trúc, chính là lớn hơn chút.
27 “Hưu phu?” Đem trán để trên trán của nàng, hắn cúi đầu cười, “Ta còn chưa hướng nàng cầu thân, nàng đã muốn gả cho ta ?” Hắn thừa nhận chính mình phi thường thích nàng chủ động.
28 “Bữa trưa nàng ăn no chưa?” Hắn đột nhiên hỏi một câu như vậy. Nằm ở trên giường, nàng nhẹ nhàng gật gật đầu, “Có a, vì sao hỏi như vậy?” Buông mạn(màn) giường, hắn áp lên thân thể của nàng, khi hôn lên môi của nàng, tà tà nói một câu như vầy: “Bởi vì bữa tối hôm nay nàng khẳng định ăn không được.
29 “Ta nói tổng quản a, ngươi sẽ trường mặt thối với ta tới khi nào a?” Ngồi ở bên bờ Kính hồ, Anh Phác một bên thanh thản ăn sao hạt dẻ bọc đường đã bóc tốt, một bên nhìn tổng quản đứng cách hai bước.
30 Còn chưa bước vào Đông uyển, Anh Phác liền thấy đến khuôn mặt lo lắng của Đan Tế Triệt hướng nàng bước nhanh đi tới. “Triệt, chàng tới vừa vặn, mau giúp ta chắn thân thể.
31 Ai ngờ nàng vừa mới bước ra cửa, phía sau liền truyền đến lời nói mang khóc thút thít, nàng lập tức dừng cước bộ lại. “Ta sẽ không tham gia hôn lễ các ngươi.