1 Editor: Mẹ Bầu
Khu bảo tàng Ngọc Sơn ở Thủ đô.
Tại Cảnh Sơn, ở bên trong khu rừng có cây cối hoa lá rậm rạp và tươi tốt bao quanh, có thể mơ hồ nhìn thấy được một tòa nhà cao tầng nằm ẩn mình trong đó, tường nhà được sơn màu hồng với hàng mái hiên lợp ngói xanh.
2 Còn lầu ba, thì thuộc về những vị khách quý thuộc hàng cao cấp thuê chung phòng.
Lầu bốn là vùng cấm địa, thuộc quyền sở hữu của chủ nhân, chưa được chủ nhân cho phép, bất kỳ là người nào cũng không được phép đi lên.
3 Editor: Puck
Dưới nửa ôm của Phượng Thần, Tiêu Cửu Cửu cuối cùng bất đắc dĩ đi đến khu cấm địa ở lầu bốn – phòng làm việc của Tiêu Cẩn Chi.
Nói là phòng làm việc, thật ra là phòng chuyên dụng còn hào hoa xa xỉ hơn ‘phòng cho tổng thống’, trên một kệ kiểu cổ, bày đầy loại đồ cổ Tiêu Cẩn Chi thích và sưu tầm, quầy bar nhỏ bên cạnh, bày đầy loại rượu thế giới khó tìm tên, ngay cả một chai cũng có giá trị trên trăm vạn.
4 Phượng Thần và Cửu Cửu vừa vào nhà, Tiêu Cẩn Chi liền xoay người lại, tròng mắt hẹp dài tập trung khóa chặt trên người làm người ta động lòng người đã chừng mấy ngày không gặp, chỉ cần nghĩ đến cô, nhìn thấy cô, đáy lòng lạnh lẽo kia lập tức cảm thấy chút nhiệt độ.
5 Mặt Tiêu Cửu Cửu đỏ bừng lên, tức giận phản bác: “Chuyện đó không giống nhau!”
“Chuyện này thì có gì mà không giống chứ? Không phải đều là cứu mạng sao?“.
6 Tiêu Cửu Cửu nhìn vào mắt Tiêu Cẩn Chi bắt gặp sự mong đợi thoáng qua của anh liền chủ động đến gần, tựa nhẹ lên bờ vai, nhón chân lên, khẽ hôn một lên mặt như chuồn chuồn lướt nước.
7 Editor: Heisall
Khi Cửu Cửu trở lại lầu ba, quản lý tầng Lâm Nhạn liền gấp gáp tiến lên đón: “Aiz da, Cửu Cửu yêu quý của tôi, em bằng lòng xuống đây rồi hả! Vừa có mấy vị khách quý đến phòng vip Quốc Sắc Thiên Hương, bọn họ chỉ đích danh muốn em vào phục vụ, cũng chờ một lúc lâu, đã thúc giục mấy lần rồi, em nhanh lên một chút đi, chớ chọc giận khách hàng, đến lúc đó không dễ xử lý đâu.
8 Editor: Heisall
Tiêu Cửu Cửu nhàn nhạt liếc về phía cô gái vừa quát lên một cái.
Cô nhớ cô gái này, là một thiên kim của nhà giàu sang quyền thế, gọi là Mã Khả, từng lẩn quẩn theo đàn ông đến nơi này vui chơi, là người thích dùng gương mặt và thân thể nóng bỏng của mình dán vào mông lạnh của đám con cái cán bộ, nói trắng ra chính là dùng thân thể giành chính quyền, vì gia tộc mình mà dâng hiến cảnh xuân nóng bỏng của người phụ nữ.
9 Trước khi Lương Kinh Diễm tới Khu bảo tàng Ngọc Sơn, cô ta cũng đã điều tra tư liệu của Tiêu Cửu Cửu và Phượng Thần.
Thông qua việc xem nội dung tư liệu điều tra về Tiêu Cửu Cửu và Phượng Thần, cô ta được biết, Tiêu Cửu Cửu và Phượng Thần đều là trẻ mồ côi, lại còn không rõ lai lịch.
10 Xông lên trước nhất chính là người đàn ông oai hùng cương nghị mày kiếm rét lạnh dựng thẳng kia, lớn tiếng quát mắng, "Con mẹ nó! Cái đồ không có mắt nào dám đụng đến Cửu Cửu nhà chúng ta?"
Ngay khi thấy tay Mã Khả đã kéo đến mái tóc dài của Tiêu Cửu Cửu, cả người anh lập tức lộ ra sát khí, mở trừng cặp mắt hổ, trực tiếp vươn tay, cổ tay không chút lưu tình mạnh mẽ đánh vào huyệt hồ khẩu (*) ở bàn tay của Mã Khả.
11 Đông Phương Cảnh Mộ cũng cười nhìn Tiêu Cửu Cửu, mắt phượng liếc nghiêng, trong mắt như có chứa ẩn tình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vân vê mũi ngọc của Tiêu Cửu Cửu nói: "Nha đầu này lúc nào cũng khiến người ta lo lắng.
12 Ánh mắt cô phẫn hận nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, ánh mắt như có lửa muốn thiêu đốt Cửu Cửu thành tro bụi khiến người khác vừa nhìn đã thấy hoảng sợ.
Vừa nghĩ tới việc mình phải tới xin lỗi người phụ nữ xấu xa kia thì trong lòng Lương Kinh Diễm có cảm giác đau đớn như muốn nổ tung.
13 Editor: Mẹ Bầu
Trong nhà họ Tiêu, ông nội Tiêu Kế Quang mới mười mấy tuổi đã đi chiến trường, đã từng tham gia đánh quân Nhật, đã từng dẫn quân tham gia trận chiến phản kích bảo vệ tổ quốc, uy danh ở trong quân đội cực cao, được nhiều người ủng hộ.
14 Editor: Mẹ Bầu
"Anh trở về nhà một chút xem tình hình thế nào đi!"
Tiêu Cẩn Chi nghe thấy bên tai truyền đến một giọng nói mềm mại trong trẻo nhưng lạnh lùng.
15 Trong thư phòng thư hương * thanh nhã, ông cụ Tiêu đang nhắm mắt lại, nằm trên ghế dựa làm bằng gỗ đặt trước cửa sổ mở ra, một đôi bàn tay khớp xương rõ ràng đặt trước ngực, đan xen một chỗ, trong lúc đó mũi chân thỉnh thoảng đạp xuống, khiến chiếc ghế thỉnh thoảng lắc lư.
16 Editor: Puck
Tiêu Cẩn Chi và ông cụ Tiêu mở thành công bố, cầm đuốc soi đêm * nói hơn nửa buổi tối.
(*) mở thành công bố, cầm đuốc soi đêm: đôi xử chân thành, thẳng thắn và cởi mở.
17 Con ngươi đen nhánh của Tiêu Cẩn Chi đầy lạnh lùng, vừa nghe Diệp Tú Trinh uy hiếp trắng trợn như thế toàn thân đột nhiên lạnh lẽo, hai mắt nổi lên cuồng nộ trước cơn bão tuyết, hung mãnh như muốn cuốn phăng tất cả.
18 Sau khi Phượng Thần biết được chân tướng liền an ủi Viên Cầm một phen, chuyện này nhất định anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết cho bà, lúc đó mới rời khỏi Viện mồ côi Nhân Ái.
19 Editor: Heisall
Lương Kinh Diễm ở trong lòng hung hăng chửi bới Phượng Thần một trận, hình như làm như vậy, trong lòng của cô liền có thể khá hơn một chút, nhưng khi thấy vẻ lạnh nhạt trên gương mặt tuấn tú đẹp tuyệt trần của Phượng Thần, cô cảm thấy giống như cho dù cô có nói bất kỳ cái gì cũng không thể khiến anh ta kích động, hoàn toàn xem thường cô, gương mặt xinh đẹp của Lương Kinh Diễm căng ra, rồi trong nháy mắt lại tối sầm xuống.
20 Editor: Heisall
Kim Thiên Viêm, con thứ dòng chính của nhà họ Kim đứng đầu tứ đại Hào Môn, anh trai Kim Thiên Liệt làm chính trị, còn anh ta theo kinh doanh, dẫn dắt từ trên xuống dưới mười mấy công ty của tập đoàn quốc tế Khóa Việt thuộc nhà họ Kim, liên quan đến mọi ngành nghề.