201 Không chỉ là Dương Sâm, dù là Đường Vân cũng cho rằng như thế. Cho nên sau khi Dương Sâm về nước, Đường Vân rất nhanh đã bị hắn thuyết phục, sau đó đứng về phía Dương Sâm.
202 Đường Hạo Thiên đột nhiên cảm thấy được làm cha hắn thật thất bại. Hắn luôn am hiểu an bài hết thảy cho con gái, nhưng không am hiểu lắng nghe tiếng lòng của con mình.
203 - Được! Vậy cút cho tôi, từ nay về sau Đường Thế Uyên không có cháu gái như cô!Đường Thế Uyên giận dữ nói, tức giận đến chòm râu run rẩy. Đường Thế Uyên vốn là người giỏi khống chế cảm xúc, nhưng hôm nay lại bị cháu gái “nhu thuận” của mình va chạm, hơn nữa nhìn thấy dã tiểu tử Tùy Qua càng thêm khó chịu, trong lúc nhất thời thế nhưng tức giận không thể kiềm hãm.
204 Tùy Qua biết Đường Vũ Khê có chuyện muốn nói với mình, hiểu ý đáp:- Anh đi với em. - Vậy hai đứa mặc thêm quần áo, cẩn thận bị lạnh. Hứa Hành Sơn nhắc nhở hai người.
205 Nhưng sau một lát, Tùy Qua lại nói một câu làm hiệu trưởng Dương Chấn Thanh muốn ngất xỉu:- Nhưng tôi biết vợ ông. Lời này có chút ý nghĩa khác. Thiếu phụ đánh giá Tùy Qua, tuy rằng tiểu suất ca trước mắt có khuôn mặt cùng thể trạng không tệ, nhưng hình như nàng cũng không quen biết vị tiểu suất ca có chút “thôn dã” này đi.
206 Dù sao hắn đã mười phần nắm chắc có thể làm vị lão hiệu trưởng hùng tâm không dứt kia đi vào khuôn khổ. - Anh thật sự tâm đen, lại mở miệng đòi một phần ba tài sản của người ta.
207 - Ông không uống thuốc?- Thật không có. Dương Chấn Thanh son sắt thề thốt. - Thúi lắm!Trữ Bội mắng:- Lão già chán sống kia, ông có bao nhiêu kỹ năng, có bao nhiêu cân lượng bà cô sao không biết.
208 Đi vào căn cứ đào tạo thực vật, Đường Vũ Khê không nhịn được hỏi:- Anh nói có vui mừng cho em, chẳng lẽ chính là đưa em đến nhà ấm của anh?- Em đã đoán được thì cũng không phải là vui mừng.
209 - Xa Mã Chi? Khó trách nhìn giống như xe ngựa. Đường Vũ Khê nói:- Phải chế nó thành thuốc sao? Thật sự có chút đáng tiếc. - Kỳ thật cũng không cần làm nó chết.
210 Linh chi dù có linh tính nhưng vẫn là linh chi mà thôi. Huống hồ ông ngoại của nàng là chuyên gia nông nghiệp đỉnh cấp, từng nghiên cứu thật nhiều thực vật, Đường Vũ Khê mưa dầm thấm đất, tự nhiên hiểu biết không ít thực vật ly kỳ cổ quái.
211 - Anh không có mẹ. Tùy Qua thản nhiên nói, trong lòng có cảm giác như đau nhói. Hắn là một cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ, hắn không biết vì sao mình bị bỏ rơi, nhưng hắn vĩnh viễn không tha thứ cho họ.
212 Dù Đường Vũ Khê cũng không nhịn được trợn tròn mắt, người này tựa hồ có chút hung hăng càn quấy quá mức rồi sao!Đúng vậy, nếu Lưu Trung Hải nhất định phải khai trừ Tùy Qua, Hứa Hành Sơn cũng rất khó giúp đỡ, dù sao hắn đã về hưu, không biện pháp nhúng tay quyết định của trường học.
213 Nhưng ở hiện tại xảy ra chuyện như vậy, Lưu Trung Hải biết mình khẳng định đã hoàn toàn đắc tội Trữ Bội, tình thế đã đâm lao phải theo lao. Nghĩ đến đây, Lưu Trung hải cắn răng, quyết định rõ ràng hoặc là không làm, nếu làm phải làm đến cùng, trước đuổi tiểu tử Tùy Qua rồi tính sau.
214 Đây là nghệ thuật diễn thuyết!Dù là Tùy Qua cũng phải khiếp sợ nghệ thuật diễn thuyết của Dương Chấn Thanh. Theo hắn xem ra, Dương Chấn Thanh chỉ làm hiệu trưởng đại học thật sự là nhân tài không được trọng dụng, tài ăn nói giỏi như vậy, không đi làm người phát ngôn Bộ đường sắt thật sự vô cùng đáng tiếc.
215 Tóm lại có đôi khi cũng nên ra vẻ huyền bí một chút tốt hơn. Trữ Bội quả nhiên trịnh trọng tiếp lấy viên thuốc cất kỹ, sau đó nói:- Tùy…tiên sinh yên tâm, trong vòng một tuần tôi nhất định chuyển phí tổn vào tài khoản của cậu.
216 - Không phải là tiểu tử, là tiểu thần y!Trữ Bội cải chính:- Y thuật của người ta rõ ràng như thế, không thể không tin đâu. Không cần nói đâu xa, dù gì người ta cũng là ân nhân cứu mạng của anh, chẳng lẽ anh không nên tôn kính người ta một chút sao.
217 Tuy tu vi Tùy Qua đã tới luyện khí hậu kỳ, nếu không phải người có trí tuệ đại dũng đại nghị, đừng mong vượt qua!Hơn nữa không có công pháp cũng không cách nào bước lên tiên thiên cảnh.
218 Gió núi phần phật. Dương Sâm nhìn xe đạp bị Tùy Qua để lại bên đường, khinh thường nói:- Thật không nghĩ tới kỹ thuật chạy xe đạp của anh cao như vậy, không đi tham gia thi đấu thật đúng là nhân tài không được trọng dụng.
219 Nhìn thấy tình hình như vậy, Hoàng Hạc quả nhiên cảm thấy có chút khó giải quyết. Mệnh lệnh của Đường lão gia tử không thể làm trái, nếu như có thể hắn sẽ không chút lưu tình xử lý thiếu niên trước mắt, bởi vì đây là chức trách cùng chức nghiệp của hắn.
220 Ở bên ngoài xe, Dương Sâm tức giận muốn nổ phổi, đôi mắt như nứt toác. Nhất là lúc này Tùy Qua còn dùng bàn tay “xoa bóp” “mát xa” trước ngực Đường Vũ Khê, quả thực cực kỳ vô sỉ.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình, Đô Thị, Dị Năng, Huyền Huyễn, Trọng Sinh
Số chương: 24