41 “Không tệ, ngươi tới rất đúng giờ. ” Bên hông Bạch Tuyết Kỳ đeo một thanh trường kiếm, thân mang bạch y, dung mạo tuấn mỹ dưới ánh trăng sáng ngời như tiên nhân.
42 “Không —— ”
Theo một tiếng hét tê tâm liệt phế, Triệu Thất nhào về phía miếng ngọc bội bay đi. Nhưng giữa một mảnh tăm tối chỉ nghe thấy tiếng nước ầm ầm, làm gì còn bóng dáng khối ngọc thạch kia?
“Ngươi!” Hắn quay đầu trừng Bạch Tuyết Kỳ, toàn thân phát run, một chữ cũng không nói ra được.
43 Nhạc Thính Tùng đi tới gần hắn, trên mặt là sự tức giận âm trầm.
Triệu Thất chưa từng thấy y tức giận như vậy, dung mạo tuấn lãng hơi vặn vẹo, hệt như mãnh thú bị chọc giận đang nhe nanh giương vuốt muốn xé nát con giun con dế đã mạo phạm nó.
44 Trái lo phải nghĩ một trận, Triệu Thất quyết định không cần nghĩ nhiều như thế, cứ thử một lần đã. Vì vậy hắn ngẩng đầu lên, lại thấy một cảnh tượng khó tin ——
“Ngươi đã sớm hoài nghi ta?!” Bạch Tuyết Kỳ vừa kinh sợ vừa cả giận, “Chẳng lẽ tối nay…”
Nhạc Thính Tùng nói: “Nếu không phải có kẽ hở thì làm thế nào các ngươi lại dễ dàng lộ sơ sót như thế?”
Sau đó, người của hai bên đánh nhau!
Triệu Thất căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, thấy trước mặt một mảnh ánh đao bóng kiếm.
45 Nhạc Thính Tùng nghe vậy liền quay đầu phân phó vài câu, Triệu Thất nghe thấy, tựa hồ là xử trị Bạch Tuyết Kỳ. Không đợi hắn nghĩ, Nhạc Thính Tùng đã mang hắn về phòng.
46 Tay phải Triệu Thất bị Nhạc Thính Tùng chặt chẽ chụp lên đỉnh đầu, chỉ có thể dùng tay trái vội vàng vuốt ve thân thể của đối phương.
Người tập võ thân thể kiện mỹ, lại mang theo cái ngây ngô của thiếu niên chưa rút đi.
47 Một đêm xuân vượt qua hết phong lưu.
Ngày thứ hai khi Triệu Thất mở mắt ra, mặt trời đã lên cao, tay phải vẫn còn đau. Nhưng chuyện này cũng không ngăn được tâm tình vui vẻ của hắn, ý do vị tẫn nhớ lại mọi thứ đêm qua.
48 Trong phòng giam âm u, Bạch Tuyết Kỳ chật vật dựa vào tường, tay chân đều bị xích sắt trói buộc. Nhìn thấy Triệu Thất đi vào, gã híp mắt, phát ra tiếng cười như đã liệu trước: “Quả nhiên ngươi đã đến.
49 Mấy ngày sau Bạch Tuyết Kỳ bị áp giải đi. Từ vẻ mặt của Nhạc Thính Tùng mà Triệu Thất có thể suy ra, cuộc sống sau này của gã chắc chắn sẽ không dễ chịu.
50 Triệu Thất có mục tiêu mới, bắt đầu hùng hổ hùng hổ không ngừng nỗ lực. Kể từ hôm nay, hắn sẽ không rảnh rỗi ngủ nướng trên giường nữa, cũng không sai bảo người khác bưng trà rót nước cho mình nữa, còn cố ý chạy đến chỗ đệ tử quản sự, chủ động nói mình có thể giúp đỡ.
51 “Là ngươi hạ độc đúng không?!” Có người rống lên.
Triệu Thất bị kéo ra ngoài viện, xung quanh hắn kín người, không có Nhạc Thính Tùng, lòng hắn hoảng loạn: “Cái gì mà trúng độc? Thính Tùng đâu?”
Ngày hôm qua hắn quá mệt nên ngủ rất say, không biết Nhạc Thính Tùng đã rời đi lúc nào, càng không biết những người này từ đâu xông tới, đầu tóc rối bù, mờ mịt nhìn bọn họ.
52 Tiểu Mông đứng ngoài lo lắng đợi, thời gian nửa canh giờ sắp đến, nó không chắc hiện tại nên vọt vào hay nghe theo Triệu Thất, trở về báo tin.
Ngay giữa lúc Tiểu Mông đang trông trước ngóng sau, một bóng người quen thuộc lảo đảo chạy ra khỏi cổng lớn Triệu phủ.
53 Hắn bị mang đi tắm rửa, Triệu Thập bôi thuốc lên cánh tay phải của hắn. Triệu Vũ Thành không cho hắn mặc quần áo, ra lệnh hắn tách chân quỳ trên đất.
Sau đó, gã kiểm tra thân thể hắn như kiểm tra một món hàng đã cho mượn.
54 Sau giờ ngọ, Triệu Thất run rẩy trở lại phòng, hắn ngồi dựa vào bàn một hồi, vẫn cảm thấy khó chịu. Bởi vì mấy lời dặn dò của Triệu Vũ Thành, ngày hôm qua miệng hắn không được yên lúc nào, bây giờ yết hầu vẫn còn nóng hừng hực, giống như có đồ vật đang thọc vào.
55 Triệu Thất chớp mắt mấy cái, hình ảnh trước mắt dần dần rõ ràng. Triệu Cửu đang kéo hắn, động tác hung tợn.
“Đã như thế này rồi sao ngươi còn nhớ tiểu tử kia? Thất ca, lát nữa ngươi phải cẩn thận một chút, đừng gọi sai tên.
56 Kim ô lặn về tây, dấy lên vạt hồng vạn trượng, rọi vào mặt nước làm hiện lên điểm điểm lân quang.
Triệu Vũ Thành ngồi bên cạnh ao, dùng nước ẩm một bình rượu, nhưng không uống, chỉ bình tĩnh nhìn Triệu Thất.
57 Nhạc Thính Tùng khó chịu, y không ở được trong phòng liền leo lên nóc nhà. Mặc dù bây giờ là sơ nhất, không có ánh trăng nhưng sao sáng tỏ đây trời, tâm tình y vui vẻ hơn rất nhiều.
58 “… Lúc ở trong cung, người thường lấy ra thưởng thức, hình như cực kỳ yêu thích…”
Nghe bọn thái giám nói chuyện cũ năm xưa, Nhạc Thính Tùng vốn đang buồn ngủ chợt giật mình: “Ngươi nói bên người Bạch Tuyết Kỳ luôn có một khối ngọc bội? Có phải là như ngọc chất, chạm trổ thô ráp.
59 Nhạc Thính Tùng hết nhìn Triệu Vũ Thành lại nhìn qua Triệu Thất, mơ hồ không rõ lời này có ý gì.
“Triệu Thất, ngươi không đúng rồi. Dù gì cũng là chỗ quen biết, chuyện vui lớn như vậy sao còn giấu Nhạc hiền đệ.
60 Triệu Vũ Thành ngồi một lát, tựa hồ nói chút gì. Triệu Thất thầm kinh hoàng, chỉ ậm ừ theo tiếng, không dễ dàng cầm cự đến lúc gã rời đi, đi tới đi lui vài vòng trong phòng.