101 Lúc này, tôi mới nhìn thấy thứ hắn cầm trong tay, Hắc ám linh ngọc. “Huynh cầm cái này để làm gì ?” Tôi hỏi. Hắn lắc đầu, cười với tôi : “Không có gì” Tôi chỉ vào vết thương trên bụng hắn, có chút tội lỗi và đau lòng hỏi hắn : “Có còn đau không ? Ta không biết mình lại có thể độc ác làm bị thương huynh như vậy…” “Không đau, Thiên Vẫn.
102 Tôi vừa mới lên núi, nhìn thấy Hà Lẫm ở đằng xa đang ngóng nhìn trời. Đột nhiên, lão xoay đầu lại, trông thấy tôi. “Giáo chủ, người về rồi ?” Hà Lẫm nhìn bộ dạng tôi bị dọa sợ hãi.
103 Cả thiên hạ bắt đầu phân thành hai phái rõ ràng. Giáo chủ Ma giáo thống trị giang hồ, Thánh thượng duy nhất tồn tại trong cuộc thảm sát Hoàng cung thống trị Hoàng thành.
104 Lúc chập choạng tối, người đã chiêu tập đủ. Chỉnh tề xếp hàng dưới núi. “Bao nhiêu ?” Tôi đứng trên đỉnh núi nhìn xuống một đám người đen kịt bên dưới, khẽ nheo mắt hỏi.
105 Thời gian năm ngày chớp mắt trôi qua. Tôi đứng trên đỉnh núi nhìn, có thể nhìn thấy đại quân triều đình khí thế bừng bừng di chuyển từng chút từng chút qua.
106 “…Giáo chủ, ngươi chưa nhìn thấy bộ dạng của Huyền Thần Tuân ! Bị chọc tức đến phun khói ! Cũng may người mà thuộc hạ phái đi chạy nhanh, nếu không cũng không còn mạng…” Hộ pháp vui mừng rạng rỡ thuật lại.
107 Có một đệ tử Ma giáo vội vã cưỡi ngựa rời khỏi đây, đi thông báo với bốn mươi lăm môn phái, thuận tiện thu nạp thêm người. Năm ngàn người trong Ma giáo khí thế bừng bừng chạy đến bãi chiến trường đã từng trải qua chém giết khốc liệt.
108 “Giết cho ta !” Tôi trầm giọng hạ lệnh, tiếp theo, là một tiếng kêu kinh thiên động địa của chúng nhân Ma giáo ! Tôi bay lên đứng trên cây, lạnh lùng nhìn đám người bên dưới chém giết.
109 Người Ma giáo nhìn thấy có trợ thủ có võ công cao cường đến vậy, ý chí chiến đấu cũng tăng lên ! Nhất thời, âm thanh cực lớn của tiếng kêu thảm, tiếng chém giết, tiếng đao kiếm va chạm vang vọng khắp chiến trường tanh tưởi ! “Bao vây người của Ma giáo lại ! Nhanh ! Nhanh !” Thanh âm gấp gáp của Huyền Thần Tuân vang lên, hiển nhiên, cũng không ngờ đến giữa đường lại xuất hiện một nam tử đáng sợ võ công cao cường như vậy.
110 Rất nhanh, cả một vùng đất rộng lớn chỉ còn lại tôi và Minh Sát. Bên cạnh là thi thể chất đống hòa lẫn cùng máu tươi. Gió thổi tung cát bụi trên mặt đất, cũng thổi lên bạch y của tôi cùng hồng y của Minh Sát đan xen vào nhau.
111 Tôi xem xét một lượt thương thế của đệ tử trong giáo, cũng không có trở ngại gì lớn, có người nghỉ ngơi vài tháng là được, có người còn có thể tiếp tục đối phó với quân đội triều đình.
112 Tôi cầm một mảnh vải trắng sạch sẽ mềm mại, cẩn thận lau chùi vết máu trên Tương Thiên kiếm, lại cảm thấy u sầu. Rất lâu trước đây, tôi có phải cũng cẩn thận tỉ mỉ lau chùi Huyền Minh kiếm mà tôi yêu quý nhất không ? Một cổ khí tức lạnh lẽo lại áp tới, kèm theo là tiếng gió thổi tung cửa sổ, cát bị thổi tung, lá cây va vào nhau “xào xào xào”.
113 Hoàng thành lại tăng binh. Khí thế hừng hực tiến về phía Ma giáo. Khi Hà Lẫm đem tin tức này đến cho tôi, tôi nhìn Minh Sát đứng bên cạnh : “Huynh không phải nói huynh đã lấy mảnh giấy trên chân con chim rồi sao ?” Minh Sát lắc đầu, “Ta cũng không biết” Giọng nói hắn trầm thấp, mang theo chút âm lãnh.
114 Sáng sớm ngày thứ hai, Minh Sát xuất phát. Hắn một thân một mình, mang theo Huyền Minh kiếm. Hồng y phấp phới, chỉ một lát thì đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.
115 Huyền Thần Y cười khổ, nên đến cuối cùng cũng đến. “Bổn vương đi trước xem sao, các ngươi lưu lại đây, chuẩn bị sẵn sàng” Huyền Thần Y lãnh tĩnh hạ lệnh.
116 Huyền Thần Y mạnh mẽ phát lực, đâm kiếm về phía Minh Sát ! Minh Sát nheo đôi mắt đỏ lại, lan tỏa khí tức nguy hiểm ! Khóe môi câu ra nụ cười trào phúng, không hề do dự ngăn cản sự tấn công của Huyền Thần Y ! Huyền Thần Y giống như đã liệu trước chiêu thức của Minh Sát, hắn lập tức trở tay chém ngang nửa người trên của Minh Sát.
117 Huyền Thần Y cười khồ lắc đầu, nói, “Không có. Ta có thể cản được mũi kiếm của ngươi đến hiện tại, đã là kì tích” Minh Sát nhìn vết thương không ngừng chảy máu của hắn, không nói gì cả.
118 Kí ức của tôi luôn rất hỗn loạn, rất nhiều sự việc không thể nhớ được. Khi tôi tỉnh lại, đã ở một nơi cách Hoàng thành không xa. Tướng sĩ dựng trại xung quanh.
119 “Thế nào rồi ?” Tôi nhướng mày, nhìn Hà Lẫm đang quỳ dưới đất và các đệ tử Ma giáo theo sau. Lúc này sắc trời đã gần tối. “Hồi bẩm Giáo chủ, Tĩnh Đoan Vương quả nhiên đã mất hết kiên nhẫn” Hà Lẫm nói.
120 Quả nhiên không ngoài dự liệu của tôi, không tới nửa tháng, Huyền Thần Tuân phái người đưa thư tới cho tôi, mong muốn có thể cầu hòa. Khi Hà Lẫm mang thư đến cho tôi, còn đem cả binh sĩ mang thư tới nữa.