41 Thiếu, sẽ thêm vào sau. .
42 “Giáo chủ, Hoài An Môn đã tuyên chiến với chúng ta !” Lâm Hiến Thường cẩn thận dè dặt nói với tôi. Tôi không ngẩng đầu lên đùa giỡn với ly trà trên bàn, không hề nhìn những người xung quanh.
43 Màn đêm buông xuống. Tôi dựa vào bức tường của Mộ Dung Sơn trang. Tôi nhìn bốn phía xung quanh, không có ai, tôi xoay người vượt qua bức tường. May mà trước lúc xuất phát đã hỏi rõ Hà Lẫm vị trí của lầu gác nhỏ đó, nếu không Mộ Dung Sơn trang lớn như vậy làm sao tìm.
44 Sau khi trở về Ma giáo, tôi hạ lệnh với Hà Lẫm bế quan, bất cứ ai cũng không được quấy rầy. Tôi lật quyển bí tịch đó ra, phát hiện đó là một bộ kiếm pháp quỷ dị, không có tên.
45 “Ai !” Vũ Văn Thích lại kêu một tiếng. Lại một trận ngân châm bay thẳng tới cổ họng của Vũ Văn Thích. Hắn đã chuẩn bị từ sớm, tránh được loạt ngân châm đoạt mạng đó.
46 Khi tôi và chúng nhân Ma giáo vội vội vàng vàng về tới chân núi, ở đó đã hiện lên thảm cảnh, cát bụi mịt mù, cây cối gãy đổ, máu tươi khắp nơi. Trên mặt đất có rất nhiều thi thể của đệ tử bổn giáo.
47 “Đi tra xem hai người đó là ai” Tôi phân phó Lâm Hiến Thường. Luôn cảm thấy nam tử áo xanh đen có chút quen mặt. “Dạ, thuộc hạ tuân mệnh” Tôi hờ hững nhìn bọn họ thanh lý những người đã chết, nhanh chóng bước ra khỏi đó.
48 Khúc Tỉ Phong và Ninh Diệc Vũ đã được thả ra, bọn họ có thể tùy ý đi lại ở Ma giáo. Nhưng mộ khi phát hiện hai người chạy mất, cả Khúc trang sẽ bị diệt môn.
49 “Hà Lẫm, phía Hoài An Môn thế nào rồi ?” Tôi uống trà hỏi “Giáo chủ, bên đó nói không muốn để giáo ta khống chế bọn họ” Hà Lẫm trả lời. “Vậy tức là Vũ Văn Thích không giữ lời hứa” “Đúng, bọn họ nói Môn chủ đã không còn là Vũ Văn Thích, mà là Vũ Văn Thiều Li, cho nên không cần biết Vũ Văn Thích đã từng nói gì” Lâm Hiến thường bước lên nói.
50 Tôi vừa trở về phòng nghị sự, Lâm Hiến Thường đã trở về. Hắn một thân toàn máu, lảo đảo xông vào. “Sao chỉ có một mình ngươi ? Bạch Khải đâu ?” Hà Lẫm vội vàng hỏi.
51 “Giáo chủ, Vũ Văn Thích đã lâu không thấy xuất hiện ở Hoài An Môn !” “Thật không ? Hắn chắc là đi chiêu mộ người tài rồi” “Vũ Văn Thiều Li cũng không thấy, bọn họ không phải là có âm mưu gì chứ” “Âm mưu thì chắc chắn có rồi, ngươi phân phó người tăng cường phòng vệ.
52 Mười mấy ngày bình đạm trôi qua, Hà Lẫm nói với tôi Vũ Văn Thích và Vũ Văn Thiều Li đã mất tích của Hoài An Môn đã từng xuất hiện ở bãi hoang tàn của Mộ Dung Sơn trang.
53 “Lâm Hiến Thường ? Phải không ?” “Không sai ! Nhưng nó không phải tên Lâm Hiến Thường ! Nó tên Vũ Văn Quyết ! Chính nó nói phải trả mối thù của Hoài An Môn cho ta, sau khi Gian Tập Lũng chết nó đã đến Ma giáo làm hộ pháp ! Chính nó mỗi ngày đã bỏ “Truy hồn tán” vào trong trà của ngươi !” “Thiên Vẫn ! Muội không sao chứ !” Từ xa một âm thanh hổn hển từ xa vọng lại, “Ta nghe nói Hoài An Môn tấn công lên, muội…” Khúc Tỉ Phong kinh ngạc nhìn Vũ Văn Thích chỉ kiếm vào tôi, “Thiên Vẫn, muội…” “Không có gì, không cần lo lắng” Tôi cười, quay đầu nhìn ánh mắt Vũ Văn Thích mang theo sát khí nồng đậm.
54 “Ca ca của ta đâu !” Vũ Văn Thiều Li cản đường tôi, hoàn toàn không quan tâm đến tiếng kêu thảm thiết của những người trong Hoài An Môn. Tôi nhếch mép, “Ta còn chưa giết hắn, đã không còn thấy hắn nữa.
55 “Ta muốn ra ngoài đi dạo. Không muốn tiếp tục ở lại Ma giáo nữa” Tôi đột ngột thốt ra câu nói này. “Cũng tốt, nàng nên ra ngoài thư giãn” Minh Sát nhìn tôi, “Có điều thời gian cũng đừng lâu quá” “Ừ,” Tôi gật đầu, “Nếu có chuyện gì đột ngột phát sinh ta sẽ trở về.
56 Ban đêm, tôi ở lại một quán trà. Trong đó tụ tập rất nhiều người, liên tục có những âm thanh ồn ào truyền tới. Tôi đi vào trong đó, nhìn thấy một người kể chuyện ngồi ở trên đài đang kể một câu chuyện.
57 “Là ‘Tuyệt sắc Tu La’ ! Nghe nói nàng xinh đẹp vô cùng, là mỹ nhân trên đời hiếm có. Chỉ có Tam tiểu thư trước đây của Tụy Linh Cung là có thể so sánh với nàng, nhưng dù thế nào thì vẫn kém hơn.
58 Tôi chỉ cảm thấy phía sau có ánh mắt đang đánh giá mình. Tôi thu kiếm xoay người lại, đáp lại ánh mắt của y “Xin hỏi phương danh của cô nương” Y lễ độ hỏi.
59 “Vương gia, tại sao không nói với nàng thân phận thực sự của người ? Nàng giống như là một người rất tốt” “Ta sợ nàng sẽ xa lánh ta. Nàng suy cho cùng cũng là người trong võ lâm, mà ta lại là vương gia cao cao tại thượng, nàng có thể sẽ không thích hợp” Huyền Thần Y thở dài, “Lần này chúng ta ra ngoài là bí mật, lại bị Trương Khánh Đông biết được, chỉ sợ không có gì tốt lành.
60 Trong phủ tổng đốc sáng đèn, thị vệ trước cửa đi qua đi lại. Nhìn thấy Huyền Thần Y đi đến, nhanh chóng cung kính hành lễ. Hai thị vệ vội vã mở cửa lớn để họ cưỡi ngựa đi vào.
Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình
Số chương: 364
Thể loại: Truyện Teen, Xuyên Không, Dị Giới, Nữ Cường, Huyền Huyễn
Số chương: 37