41 Âu Dương Khắc cư nhiên không né không tránh, lại để ta tát trúng, khiến cho ta vốn tưởng sẽ đánh hụt, đã tính sẽ hung hăng cho hắn một phát “đoạn tử tuyệt tôn” phải ngây ngẩn cả người.
42 “Nếu tiền bối một chưởng đánh chết nàng, sư huynh của người sẽ vĩnh viễn không nhìn mặt người nữa. ”Trong thời khắc chỉ mảnh treo chuông, thanh âm Âu Dương Khắc vang lên tựa như tiếng nói của thần, bàn tay sắp sửa vỗ vào đỉnh đầu ta hơi ngừng lại một chút, đột nhiên đổi chưởng thành trảo, xoay lại chụp lấy áo Âu Dương Khắc, một kẻ ít nhất cũng phải cao 180cm bị tiền bối cao nhân kia không chút cố sức, nhẹ nhàng túm lên.
43 Ta ngẩn ra, Âu Dương Khắc cũng ngẩn ra. Sau đó, trước khi hắn kịp mở miệng, ta đã giành trước: “Được! Đưa giải dược cho hắn, ta sẽ đi theo bà. ”Sau đó… Liền nhìn thấy vẻ mặt hắn khiếp sợ khó tin.
44
45 Ta ôm một gốc cây đại thụ, lạnh run. Chính xác là, ta đang ngồi trên một chạc cây đại thụ, ôm thân cây, lạnh run nhìn đàn rắn dưới tàng cây đang ngẩng đầu phun phì phì.
46 Âu Dương Phong, Âu Dương Phong, Âu Dương Phong, Âu Dương Phong…Ta lại lần nữa rơi vào trong gió hỗn độn, vì… vì sao lại là Âu Dương Phong? !Không, mấu chốt là vì sao Âu Dương Phong lại tìm đến Tiêu Dao phái?Không không, mấu chốt hẳn là Âu Dương Phong vì sao lại biết Tiêu Dao phái?Không không không, mấu chốt…Được rồi, mặc kệ mấu chốt là cái gì, quan trọng là đầu óc ta đã bị sự kiện trọng đại “Âu Dương Phong xuất hiện” này giáng cho choáng váng rồi.
47 Buổi tối lúc ăn cơm, Lý Lưu Phong nhìn ta mấy lần muốn nói lại thôi. Ta chỉ làm bộ như không nhìn thấy. Nếu bà ta thật sự muốn nói, nhất định sẽ nói; nếu bà ta không muốn nói, ta có hỏi cũng không ra.
48 Sau ngày đó, rốt cuộc Lý Lưu Phong không còn nhắc tới chuyện học võ công với ta nữa. Chỉ là những lúc nhàn hạ, bắt đầu dạy ta ra vào sơn cốc như thế nào.
49 Lại đứng trước cửa Duyệt Lai khách sạn, dường như đã qua mấy đời. Bốn chữ to trên bảng hiệu khách sạn vẫn đang phát ra ánh vàng lóng lánh, khiến người ta chói mắt.
50 Ta vẫn biết, trong cuộc sống, con người có rất nhiều cuộc gặp gỡ. Cho dù chúng ta đứng lại, hay tiếp tục đi về phía trước, sẽ luôn luôn không ngừng gặp được những người khác nhau.
51 Đêm hôm đó, đại thúc bọn họ không xuất hiện. Buổi sáng ngày hôm sau, ta tha theo một đống suy nghĩ linh tinh, chạy tới tiểu viện nơi bọn họ ở, lại bị báo cho biết đại thúc đang tĩnh tọa luyện công trong phòng, không thể bị quấy rầy.
52 Thời đại này không có hệ thống GPS định vị toàn cầu, cũng không có sinh điểm đồ như trong Harry Potter, cho nên ta hoàn toàn không biết các NPC trong Xạ Điêu lúc này đang du đãng ở nơi nào trong bản đồ Trung Nguyên rộng lớn này.
53 Tiểu vương gia ‘mời’ ta về Triệu vương phủ rốt cuộc là muốn gì?Từ lúc bị tùy tùng Giáp khách khí ‘đưa’ vào gian phòng khách cao cấp rộng lớn sáng ngời, trang hoàng toàn đồ dùng tinh xảo này… ta vẫn luôn tự hỏi chuyện này.
54 Bóng đêm đã tiệm thương mang. Bên trong rừng mai, một người quần trắng áo trắng, khoanh tay mà đứng. Gió mang theo mùi hương mai nhàn nhạt nhẹ nhàng phất qua, tay áo đón gió nhẹ bay, tiêu sái tới cực hạn.
55
56 Tiểu vương gia sắc mặt xanh mét đứng ở ngoài cửa. Phía sau hắn là trời đêm tối đen như mực, gió lạnh sưu sưu thổi qua bên người hắn, phía trước hắn là cánh cửa rung lên cót két… Toàn thân tản ra một loại khí tức bưu hãn “Thần chắn sát thần, phật chắn sát phật”.
57 Có lẽ là ngủ vô cùng thích ý, cho nên ngày hôm sau lúc tỉnh lại, tâm tình vô cùng tốt!Cho dù có nhắm mắt lại cũng vẫn cảm nhận được nhiệt độ của ánh mặt trời chiếu lên người, hiển nhiên lúc này đã không còn sớm nữa, nói không chừng đã qua giữa trưa.
58 Cho dù có không tình nguyện như thế nào đi chăng nữa, ta vẫn bị túm đi tham gia bữa tiệc tối kì quái khó hiểu đó. Ách, có lẽ không nên dùng từ ‘túm’ này, bởi vì Âu Dương thiếu chủ cũng không thật sự động thủ.
59 Trong nháy mắt khi bước vào sảnh Hương Tuyết, ta đã nghĩ rằng mình không cẩn thận lại xuyên qua, rơi vào một cái chợ, lại còn là khu chợ gia cầm sống.
60 Chuyện tìm Kim lão gia tử mà trách cứ, hiển nhiên là nước xa không cứu được lửa gần. Mà chuyện ngâm thơ, làm vế đối, trong tình hình này lại có vẻ rất hợp thời, cho nên Hoàn Nhan Hồng Liệt chẳng những không tỏ vẻ phản đối, còn rất có hứng thú tới nghe.