21 Vừa ra khỏi cửa, Nhất Thuần liền hối hận, nàng đã đi được nửa đường, bây giờ muốn bỏ cuộc cũng là hơi muộn một chút. Nhìn ao sen xa xa, bông hoa sen lộ ra , nhè nhẹ lay động trong gió.
22 "Nhắm mắt lại, chuyên tâm một chút!" – Nhất Thuần nhắm mắt lại, đối với Mộng Phàm bên cạnh nói. Chú ý lắng nghe tiếng chim hót và mùi hương thơm nhàn nhạt.
23 “ Mau đi lên cho trẫm” - Long Tiêu cắn chặt răng, gân xanh trên trán hiện lên, những người liên quan đều sợ hãi, hô hếp đều dừng lại. Bộ dạng người trong hồ dừơng như không nghe thấy lời hắn nói, lúc nổi lên mặt nước, lúc thì chằng thấy đâu, cực kỳ cao hứng mà chơi đùa.
24 "Có thể được đến Hoàng thượng sủng ái không phải là mơ ước của các vị phi tử sao? “ – Lý Hưu Văn không hiểu, còn tài hoa của nàng hơn người hẳn là kiến thức.
25 Bất quá, tình cảm mà hoàng thượng đối với vị Nô phi này không tầm thường. Nếu đúng như lời quốc sư nói thì đây là điều may mắn đối với Ân Quốc, còn nếu nàng là có mục đích khác ,như vậy hậu quả không thề tưởng tượng nổi.
26 “Lần trước tại hạ ở trong thiên lao chật vật không chịu nổi, chỉ là Nhất Thuần cô nương có thể nói như vậy! Tại hạ vô cùng cảm kích!” – Nhìn ánh mắt không e dè của Nhất Thuần đang nhìn hắn.
27 "Ư’! Đúng rồi ngươi tới đây trong không phải chỉ là vì nói chuyện chứ?" – Nhất Thuần nhìn bộ dáng đang suy nghĩ của hắn, trong lòng liền khẳng định hắn đến đây còn có mục đích khác.
28 Nhìn lên người trước mặt kích động,nàng không đành lòng cự tuyệt, nhưng nàng qảa thật không thể làm chuyện này. Nàng chậm rãi mở miệng:"Ta chỉ phải không nghĩ phải mất đi một vị bằng hữu, chúng ta có thể làm bằng hữu? Quên chém giết, quên âm mưu, lúc này tĩnh hạ, cùng nhau thẳng thắn nói chuyện.
29 Hiện tai quân lính bao vây, Nhất Hàng rõ ràng chống đỡ không được. Trong lòng Nhất Thuần liền sốt ruột, lo lắng. Tại sao Nhất Hàng còn chưa đi, nàng lớn tiếng nói với hắn:“ Đi mau, ta xin ngươi đó!”"Không, ta muốn dẫn ngươi đi!"- Thanh âm của Nhất Hàng từ phía xa bay tời, bên trong lời nói có thể nghe được sự kiên quyết của hắn.
30 "Mở mắt!" - Hắn rất sợ đây tất cả chỉ là mơ, hắn múôn nàng mở mắt ra để chứng minh cho sự thật này. " Ngươi ngẩn ra làm gì, tại sao lại nhìn ta như vậy?” – Nhất Thuần vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt khuếch đại của hắn, liền tức giận.
31 "Buồn ngủ quá!" – Nhất Thuần bị năm sáu cánh tay giày vò liền tỉnh dậy, mí mắt nặng trĩu không mở ra được. Đột nhiên cảm thấy có người nào đó đang buộc chặt thân thể mình, liền giật mình mở mắt.
32 “ Bẩm hoàng thượng, thần cho là không thể! “ – Tống thừa tướng đi ra phía trước nói, các thần tử khác cũng về chỗ cũ. Hắn lúng túng nói , Nhất Thuần đợi cả nữa ngày cũng không biết vì sao hắn cho là không thể.
33 "Đúng vậy!" - Lý Hưu Văn rất phối hợp mà hồi đáp. “ Hôm nay rất nhiều người muốn thỉnh cầu hoàng thượng đuổi họ đi, đuổi họ đến trợ giúp quân địch, cô lập nước ta, khiến cho kẻ địch lớn mạnh.
34 “ A! Ăn cơm được chưa? Ta đói bụng! “- Nhất Thuần đột nhiên dừng lại hỏi, đối với sự vô lễ của nàng, Long Tiêu cũng quen rồi, thật ra thì hai cung nữ còn lại thì rất ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.
35 "Nương nương, ngài đứng lên đi, cẩn thận kẻo cảm lạnh!" Mộng Phàm lại tới thúc giục. "Trời ơi, mặt trời lớn như vậy, sao có thể lạnh được, ngươi có hiểu lý lẽ không vậy?" Nhất Thuần ném cho tì nữ một cái liếc mắt, không phải là nàng thích phơi nắng mà mấy ngày nay luôn cảm thấy mệt mỏi trong người, chuyện gì cũng không muốn làm, buổi chiều còn phài đi nấu cơm cho Long Tiêu, ngẫm lại thấy vô cùng uất ức.
36 "Nương nương, ngài xem bệ hạ sủng ái người như thế nào nha! Đây là chén thuốc bổ do bệ hạ phái người đưa tới đó!" Khi Hoàng hôn buông xuống, Mộng Phàm vui vẻ đi tới bên giường.
37 "Cha! Con thật sự rất nhớ cha! Cái thế giới này thật là đáng sợ, tất cả đều là loại thần kinh không bình thường , con thật sự sắp sống không nổi nữa rồi, cha nói cho con biết đi, con phải làm sao bây giờ?" Nhất Thuần từ từ ngồi dậy, tự nói với mình những lời chua xót, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị té đau, rồi tựa như không có chuyện gì, nàng bước tới đem cái chậu gỗ trước mặt nhặt lên, xoay người đi ra ngoài.
38 Trên long sàng. . . Mắt phượng hẹp dài nhàn nhạt lướt qua cơ thể đang vắt ngang qua người hắn, Long Tiêu không còn mãnh liệt thoả mãn như trước đây, chỉ lơ đễnh vuốt ve, ngoài ra không có bất cứ hành động nào khác.
39 "Oa, chợ đêm thật là náo nhiệt a!" Khi Nhất Thuần được phép mở mắt ra liền thấy trước mặt là một quang cảnh náo nhiệt, có thể bởi vì tịch mịch đã lâu, cũng có thể bên cạnh nàng giờ đây đã có một người đáng tin cậy mà Nhất Thuần bỗng nhiên vô tư đứa trẻ.
40 "Muội không mệt, muội muốn. . . " Nhất Thuần không cam tâm cứ như vậy mà đi ngủ, còn có rất nhiều mỹ nhân cổ đại mà nàng chưa được nhìn ngắm, làm sao mà ngủ cho nổi.