121 "Nhìn muội sợ đến vậy, rốt cuộc là chuyện gì?" Nhất Thuần cười khổ, không biết tận cùng là xảy ra chuyện gì. "Các ngươi đi xuống trước đi!" Ngươi Dung bảo tất cả thị nữ lui ra, lo lắng nhìn Nhất Thuần.
122 Nhớ lại lần đầu tiên gặp ở bên hồ bị ánh mắt thân thiết nhìn chăm chú, từ một khắc đó nàng liền luân hãm, cho dù mẫu hậu của mình cũng chưa từng nhìn mình chăm chú như vậy, chân thành, không có một tia tạp chất, khi nàng thấy hai người ở trên giường thì lòng của nàng giống như bị kim đâm vào, đau không thể hô hấp, nàng sẽ không để như thế , cái tên nô tài chết tiệt kia, ả có tư cách gì được Thiên tỷ tỷ che chở, Thiên Nhất Thuần chỉ có thể cùng hoàng huynh và tiểu công chúa nàng thôi, Thiên tỷ tỷ vĩnh viễn chỉ có tiểu công chúa nàng là muội muội, bên tai lại vang lên tiếng kêu thân thiết của Nhất Thuần vang lên ‘ công chúa tiểu muội thân ái! ’, tiểu Lâm công chúa nhắm chặt hai mắt, nàng tuyệt sẽ không cho phép bất kì kẻ nào ngoại trừ mình ra được phép đến gần Nhất Thuần, tuyệt không cho phép! ( e này bị sao thế nhỉ??? =_=)Nhất Thuần mang theo Mộng Phàm chạy thẳng tới phủ Thừa Tướng, tiểu Lâm công chúa trực tiếp trở về phủ không nói với bất kì người nào khác, xem ra nàng cũng không muốn đem ta bán đi, như vậy tất cả đều có hi vọng, mình thì như thế nào cũng không sao cả, nhưng sẽ liên lụy Mộng Phàm , trong cung này trừ Long Tiêu ra, Nhất Thuần không có nhiều bằng hữu, nàng thật lòng hi vọng các nàng có thể sống tốt.
123 "Công chúa, đến rồi!" Cỗ kiệu hào hoa ở phủ Thừa Tướng dừng lại. "Phò mã đã trở về phủ sao?" Tiểu Lâm công chúa ưu nhã đi xuống cỗ kiệu, nhìn quản gia quỳ trên mặt đất nghênh tiếp hỏi.
124 Tiểu Lâm công chúa chợt dừng tiếng cười, ánh mắt không thể tin được nhìn Nhất Thuần: "Tại sao? Thiên tỷ tỷ tại sao lại muốn cứu cô ta, tại sao muốn cứu cái loại hồ ly tinh này? Tại sao?" Ngay sau đó, nước mắt liền chảy xuống mặt.
125 Trong Thiên viện, Lý Hưu Văn đứng trước mấy chậu hoa cúc nhẹ nhàng khóc thút thít, hoa cúc bị hắn bóp nát trong tay, giống như cùng hắn khóc , Nhất Thuần đứng lẳng lặng ở chỗ không xa nhìn, Lý Hưu Văn thực sự vừa có dung mạo, tài hoa hoa hơn người, làm đông đảo các cô gái đều say mê , nhưng đối mặt với hoàng thất lại hèn yếu đáng thương.
126 "--- Ở nơi này cũng chỉ có Thiên cô nương mới có thể giữ được tánh mạng của Kim Liên!" Lý Hưu Văn sau khi do dự một chút, mới chậm rãi nói. "Ha ha ha! Thật không biết ngươi có cái gì đáng để cho họ yêu?" Nhất Thuần lớn tiếng cười nhạo, hắn cuối cùng vẫn là muốn ủy khuất cầu toàn.
127 "Nói một chút nghe xem!" Long Tiêu giống như rất hăng hái. "Bọn ta chơi trò binh pháp, kết quả hắn thua rất thê thảm, cho nên bị ta danh chánh ngôn thuận mắng cho thông suốt, ha ha!" Nói xong Nhất Thuần liền cười to không để ý đến hình tượng.
128 "Nóng chết ta mất!" Nhất Thuần tự lẩm bẩm, giống như là ngủ thiếp đi, lại ngủ không yên. Long Tiêu nhìn biểu hiện của Nhất Thuần cũng biết nàng ăn phải cái gì, cho là nàng tự nguyện ăn vào, trong lòng cười lên.
129 Tường Ninh cung"Muôn tâu Thái hậu, Thiên cô nương cầu kiến!" Lão Công Công quỳ xuống đất bẩm báo. "Mau truyền!" Thái hậu trong lòng cao hứng , nàng cảm thấy Nhất Thuần lần này tới có thể cho nàng một đáp án chính xác rồi.
130 Long Tiêu đã hạ triều chờ sẵn ở tẩm cung rồi, Nhất Thuần nháy nháy mắt với người Dung, người Dung lui ra ngoài. "Đi đâu vậy hả ?" Long Tiêu nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
131 "Vô Khương Nữ muốn mời hai người ăn trưa cùng, xin bệ hạ cùng Thiên cô nương nể mặt!" Nàng nhìn sắc mặt âm trầm của Nhất thuần, càng cố gắng lấy lòng.
132 "Mẫu hậu ngài vì Thuần nhi mà làm nhiều chuyện như vậy, nàng sẽ rất cảm kích!" Long Tiêu hôm nay cũng không biết nên trả lời Thái hậu như thế nào, chỉ có thể cảm kích nói.
133 "Chủ tử, từ tối hôm qua đến giờ không nhìn thấy nàng, không biết nàng đi nơi nào?" Người Dung giúp Nhất Thuần trang điểm, trong miệng khinh thường nói.
134 Tất cả người hầu đều lui ra, nàng liền dựa vào cửa sổ, tuy là bắt đầu mùa đông, nhưng tại sao lại không thấy bông tuyết bay múa; ở trong khuôn viên của Hoàng cung, mùi thơm hấp dẫn mê người nhưng lại không mê hoặc được Nhất Thuần, nàng không biết tại sao mình lại ở trong hoàng cung này, lại bị mất phương hướng.
135 Cố ôm chặt mình lại, nàng hiện tại không có ai bên cạnh trông nom cũng không có bất kì người nào khác, vùi lấp chính mình vào trong vực sâu. Trong đầu chợt lại xuất hiện một khuôn mặt, đó là khuôn mặt của Tín, người luôn làm cho nàng tức giận, Nhất thuần chợt cười ra tiếng, giống như một hài tử đang ngủ mơ.
136 "Bẩm chủ tử, đã tra được, người đang ở Thanh Hà uyển!" Hắc y nhân quỳ xuống đất hồi báo. "Đi xuống đi, buổi tối cứ tiến hành theo kề hoạch!" Người nói chuyện sau tấm bình phong dáng vẻ rất tiều tụy, hắn không cách nào tha thứ cho tên nam nhân kia, hắn lại lần nữa cướp đi mọi thứ của mình, trái tim của Nhất Thuần thuộc về Long tiêu là được rồi tại sao còn muốn cướp đi của hắn.
137 "Khốn kiếp, các ngươi không phải nói người ở chỗ này sao?" Tin nhỏ giọng gầm thét, bên trong Thanh Hà uyển có một đám khách không mời mà đến núp sau bóng cây bàn luận xôn xao.
138 "Tại sao? Tại sao lại giết nàng?" Tiểu Lâm công chúa điên cuồng thét chói tai, nhặt kiếm lên đâm vào lưng Long Tiêu, "Nàng chết rồi, sẽ rất cô đơn, ngươi đi theo nàng đi!" bọn thị vệ tiến lên đem tiểu công chúa bắt lại, lại không ngừng được tiếng cười điên cuồng của nàng, tại sao? Tại sao không thể đâm thẳng qua thân thể của hắn? mọi người nhìn Nhất Thuần nằm trên mặt đất, đây là hình ảnh làm cho người khác vô cùng đau lòng, lẳng lặng, nhẹ nhàng, phất phới trong bông tuyết, Nhất Thuần lẳng lặng ngửa ra, mái tóc dài màu vàng kim xõa xuống mặt đất, giống như một tầng tơ vàng che tuyết lại, nổi bật hơn hết chính là gương mặt chứa đựng ý cười , động lòng người -- vĩnh hằng, đọng lại nụ cười! "Mau gọi ngự y!" Lưu Bang Nam nóng nảy phân phó.
139 Từ từ mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Nhất Thuần đột nhiên ngồi dậy, tất cả mọi thứ chung quanh vẫn như trước, cảm thấy không có chút sức lực nào, lại không nhớ nhớ nổi rốt cuộc là có chỗ nào không đúng.
140 P/s:Thể theo yêu cầu của Editer Reioan và để giải nổi uất ức với cái kết của truyện này,Trăng xin phép viết tiếp phần ngoại truyện nhá,không hay thì mọi người cũng đừng ném đá ^_^
Hodson vừa dứt lời,Thiên Nhất Thuần liền cảm thấy một trận hoa mắt,đầu đau như vỡ tung rồi bất chợt hôn mê.
Thể loại: Huyền Huyễn, Tiên Hiệp, Trọng Sinh, Ngôn Tình
Số chương: 50