41 "Đúng vậy, sợ muốn chết! Cho nên mời ngươi đi ra ngoài, ta muốn nghỉ ngơi. " Nhất Thuần không muốn phảng kháng, như vậy chỉ càng kích thích sự chiếm đoạt của hắn, nàng bất đắc dĩ thở dài.
42 "Ha ha ha!" Tin buông Nhất Thuần ra, nàng trả lời như thế làm hắn vô cùng buồn cười. Được tự do, Nhất Thuần cẩn thận lui về phía sau mấy bước, hắn càng cười to hơn, lòng nàng trở nên vô cùng bấn loạn, đối với loại nam nhân cuồng vọng tự đại này chuyện gì hắn cũng dám làm.
43 Bên trong gian phòng trang nhã, màn lụa mỏng theo gió nhẹ lay động, tự do phấp phới. Long Tiêu nâng tay mơn trớn khuôn mặt của nàng, một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
44 "Hoàng nhi đây là. . . ?" Thái hậu đối với chuyện của Nhất Thuần sớm đã biết, hôm nay vừa thấy quả nhiên là một cô gái bất phàm, tự ngẫm không thể để nàng ta trở thành người quá đặc biệt với hoàng đế được.
45 Ngàn vạn lần không thể hôn trả lại hắn, không thể. Chút lý trí còn sót lại nhắc nhở nàng phải thật tỉnh táo. Nhớ lại trước kia hắn đã từng đối đãi với nàng như thế nào, thậm chí đem chính máu mủ của mình mà giết chết, nam nhân như vậy đúng là ác ma.
46 Đáng giận! Thực là tức chết! Phải dùng cách gì mới có thể có được trái tim nàng? Muốn như thế nào mới có thể làm cho nàng tự nguyện ngã vào lòng hắn? Tại sao nàng cứ hết lần này đến lần khác đẩy hắn ra? "Thần phi tham kiến bệ hạ!" Linh phi đang rầu hết sức vì không tìm thấy Long tiêu thì chợt thấy hắn ngồi ở trong lương đình(1) ngẩn người, liền kiều mỵ tiến đến hành lễ.
47 Long Tiêu kéo nàng vào bên trong phòng, trên vách tường dán đầy những bông hoa mẫu đơn nở rộ rực rỡ thật sinh động, rèm cửa màu lam buông dài phủ xuống đất che khuất cửa sổ, có cảm giác như đang đứng trong một thế giới đầy mộng ảo.
48 Tại sao lại là nàng? Hắn chỉ vừa mới biết nàng, ở chung với nàng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, chẳng lẽ nàng biết ma pháp gì hay sao? Hắn đã từng tự tin cho rằng sẽ không bao giờ bị ảnh hưởng bởi nữ nhân.
49 Long Tiêu nắm đôi bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng thì bất giác nhíu mày: "Sao nàng lại ăn mặc phong phanh như vậy?". Đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía đám thị nữ quát lớn : "Bọn nô tài đáng chết này!" "Chàng không nên tức giận, bọn họ có nhắc qua thiếp, chỉ là do thiếp không chịu mặc thôi?" Nhất Thuần vội vàng thay họ giải thích, nếu không thì sẽ có người phải chịu phạt.
50 "Nhưng mà. . . . Nương nương?" Mộng Phàm còn ở đó đắn đó thì Nhất Thuần đã sớm đi xa, nàng vừa mừng vừa lo đuổi theo chủ tử. Từ xa đã có thể nhìn thấy rõ ở bên ngoài điện Thấm Tâm từng dãy vệ binh xếp thành những hàng dài, tiếng nhạc hoà trong tiếng gió vang vọng khắp mọi nơi.
51 "Để lại cho thiếp một trái dứa được không?" Nhất Thuần nhìn Long Tiêu chớp chớp mắt, nàng biết chỉ cần mình mở miệng muốn thứ gì, chàng nhất định sẽ cho hơn nữa còn là cho rất nhiều.
52 Kết thúc, Nhất Thuần đứng lên khẽ mỉm cười, ưu nhã cúi chào kiểu tây phương, nhìn tất cả mọi người vẫn còn đang ngây ngốc. Đúng vậy, bọn họ tự nhận là anh hùng hào kiệt, có thể chiến đấu liều mạng trong giang hồ, duy chỉ có không thể chống đỡ nổi nụ cười tựa như tiên nga của nàng.
53 Trong điện một mảnh an tĩnh, Nhất Thuần miệng há to, đủ để nhét vừa một quả trứng gà rồi. Nàng không phải kinh ngạc vì nữ trân quý, hiếm thấy này mà là nhất thời bừng tỉnh, thì ra là thể hiện cả nửa ngày, cuối cùng là phối hợp với người khác đem về tình nhân cho chồng mình.
54 "Xin đem áo cởi xuống!" Xoay người chỉ vào nam tử lớn tiếng ra lệnh. Nam tử kia càng thêm khinh thường đem hai ba lớp áo cởi xuống hết, Nhất Thuần cầm lên áo lót màu đen, thuần thục mặc vào người hắn.
55 "Chuyện gì?" Nhất Thuần mở đôi mắt xưng đỏ, từ từ nhìn về phía Mộng Phàm. "Tôn công công cầu kiến, hiện tại đang chờ đợi ngoài cửa !" Mộng Phàm gấp gáp hồi báo, nàng cũng là vạn bất đắc dĩ mới tiến vào quấy rầy Nhất Thuần nghỉ ngơi, nương nương có tâm sự như thế nào nàng cũng không rõ, chỉ nhìn một cách đơn thuần cặp mắt xưng đỏ kia, đủ để người ta phải đau lòng, chuyện như vậy đổi là ai cũng chưa hẳn có thể giử được bình tĩnh như vậy.
56 "Hiện tại lãng phí là thời gian của các ngươi, đề thứ nhất đáp án dĩ nhiên là "một cái đầu người". Về phần là của ai, ta không cần thiết phải nói chứ?" Nhất Thuần trực tiếp nói xong, là nàng hay là Long Tiêu gấp gáp đây, thì ra nàng sợ hắn ở trên điện bị mất mặt.
57 "Nương nương, ngài nên đợi thì tốt hơn, chừng ngày mai hoặc ngày mốt là sứ giả các nước rời đi rồi. " Mộng Phàm chỉ là nói như vậy nói, nàng đã sớm đem chuyện này báo tin, nhưng bên kia nói bệ hạ quá bận rộn, không có thời gian quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, đem nàng đuổi đi.
58 "Mộng Phàm tỷ, sứ giả các nước đang chuẩn bị rời đi. " Một nha hoàn chạy tới đem chuyện tình dò thăm được nói nhỏ trong tai Mộng Phàm. "Có tận mắt thấy hay không Nhược Vân?" Mộng Phàm nắm tay của nàng, rất lo lắng hỏi.
59 "Bệ hạ không xong rồi, nương nương biến mất rồi!" Mộng Phàm trở lại Thanh Hà Uyển thì lại phát hiện thị nữ ngã đầy đất, chạy vào nhà mới phát hiện chủ tử không thấy đâu, nhất định là có thích khách đã tiến vào.
60 Khi Nhất Thuần tỉnh lại thì đã là hai tháng sau đó, nàng mở ra hai mắt không có tiêu cự nhìn nóc phòng, nàng muốn mở miệng gọi lên cái tên quen thuộc nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.