1 Chương I : Bắt đầu
Ánh sáng của vầng trăng trong đêm khuya xuyên qua những ô của kính của phòng kí túc xá nữ chật hẹp, im lìm, tĩnh lặng.
Một cơn mê man.
2 Cô ăn vận không được nổi bật cho lắm với quần jean rách gối, áo kẻ caro xanh nhạt, mái tóc cắt ngang vai nhưng anh lại rất ấn tượng. Cô đang định trở về trường ngay bởi cũng muộn rồi thì bị kéo lại, tức giận giằng ra quát:
“Làm cái gì, tôi vừa cứu anh đó, bỏ ra.
3 Chap 2: Ngoại truyện 1: Anh vẫn chờ em( P1)
Âu Dương Lâm Tiêu ra hiệu dừng xe trước ngã rẽ về thành phố K, anh trầm ngâm một lúc rồi bảo lái xe đi theo hướng thành phố M.
4 Chap 2: Ngoại truyện 1: Anh vẫn chờ em (P2)
Mẹ của anh mở cửa bước ra gọi con trai với giọng dịu dàng :
“Tiểu Tiêu, vào nhà thôi con, muộn rồi”.
Anh đứng dậy trả lời mẹ:
“Dạ con vào liền.
5 “Tiểu Phi”
“Bà chằn lửa”
“. . . ”
Đi từ xa đã nghe rõ tiếng rống thanh cao chuẩn mực của Bối Mễ Nhai, con nhỏ có cái miệng rộng hết sức, giọng nói chanh chua, đanh đá không ai bằng thế mà luôn luôn bị cả phòng bắt nạt.
6 Vì mải đuổi nhau nên cả đám phòng 125 đều đến lớp tự học trễ.
Phải nói là số của mấy cô gái cũng may, hôm nay là giờ tự quản, không có thầy, lớp trưởng cũng biệt tích nên mấy cái lỗ tai được nhàn.
7 “Tao bỏ qua cái gì đó rồi à?”
Thấy ánh mắt của Bối Mễ Nhai đích thị chiếu vào mình, Nhược Phi đâm đâu ra cáu gắt:
“Nhìn tao làm gì, không thấy sao mà còn hỏi, có người mời cơm rồi, bữa này cho mày nợ chứ sao”
“Ai nói anh mời mấy đứa ăn chứ?”, chớp được thời cơ, Cảnh Túc lập tức bắt chuyện vào với chủ đề của Nhược Phi.
8 Nghe cũng có lí, Liêu Nhan, Lạc Nhiên gật gù đồng ý nhưng mà với cái vấn đề nóng hổi như bánh bao mới ra lò này thì đời nào mấy bà chịu bỏ qua. Lạc Nhiên nói tiếp:
“Nhưng mà trong ngôn tình rõ ràng là biểu hiện vậy chứng tỏ là người con gái đang yêu mà”
Liêu Nhan một fan trung thành của ngôn tình cũng không thể ngồi im được nữa mà lên tiếng:
“Đúng thế, theo lí thuyết thì chuyện này hết sức mờ ám”, cô nàng làm bộ làm tịch cái vẻ ngoài triết lí sâu sa muốn đấm.
9 “Mày nhìn tao cái kiểu gì thế? Cứ như thể sinh vật lạ ấy”, La Nhã cười cười trêu Nhược Phi.
“Tổ bố mày, muốn đánh nhau à? Đi theo tao làm cái đéo gì?”, Nhược Phi gắt.
10 Giận cá chém thớt, tính xấu của Nhược Phi lại trỗi dậy, không màng đúng sai, Nhược Phi đấm một đấm thật mạnh vào cánh tay của La Nhã:
“Tao cho mày cười đấy hả? Xấc xược”
Đau.
11 ***
Trong tiệm KFC.
Nhược Phi kéo ghế rồi xuống tính lấy hơi để gọi đồ ăn thì La Nhã đã nhanh chân chặn họng cô lại:
“Tao đã gọi hai phần rồi” rồi hí hửng xoay xoay cái mông trên ghế ngồi cực kì hưng phấn.
12 “Nhưng. . . nhưng tao vẫn thích nó, nó khác ngày xưa nhiều lắm, nó xin lỗi tao rất nhiều, nó bảo là nó thi vào trường mình là vì tao, nó muốn được nắm lấy tay tao lần nữa và hứa sẽ trân trọng tao”
“Ôi cái đệt, thằng này văn sướt mướt quá, đặc sệt chết ngôn tình”, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, ở lâu ngày với cái hội yêu ngôn tình như sinh mệnh như Liêu Nhan và Lạc Nhiên, Nhược Phi không tránh khỏi sự lây nhiểm bệnh dịch nguy hiểm.
13 Lí do là phía Cảnh Hoa gần với bệnh viện H hơn nên đã đến trước Nhược Phi. Liêu Nhan và Lạc Nhiên diễn sâu hộ tống Bối Mễ Nhai lên xe cấp cứu đẩy vào phòng khám, Cảnh Túc đỗ xe vào bãi rồi cũng vào theo.
14 Kiêm Cảnh Túc đứng một bên, vì lí do IQ cao ngất mà đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Hóa ra anh đã bị bọn Liêu Nhan chơi một vố, cái lũ trẻ trâu ruồi bậu này dám dắt mũi, lừa phỉnh anh nhưng vấn đề là tại sao chúng nó lại làm như thế thì mặc dù có IQ cao anh cũng không thể lí giải được.
15 “Mày thôi đi Hoa ạ, mày nghĩ là mày vô can chắc? Mày có dám nói với bọn tao là mày chẳng có tí ti tình ý gì với ông anh trai của mày không hả? Chuyện bọn tao nói trên xe là chuyện đấy đấy, bọn tao chỉ là nghĩ cho mày mà thôi, chỉ là bàn luận một chút rồi bị hỏi.
16 Sau hôm đó Nhược Phi lại trở về trạng thái vui vẻ, hoạt bát.
Cô vẫn thường xuyên leo tường vào nhà chơi với Âu Dương Lâm Tiêu.
Hôm đó, trời xanh.
17 Buông điện thoại ra khỏi bàn tay, đặt lên bàn.
Cô bé bật khóc.
Thế nhưng. . . đột nhiên điện thoại reo. Cô lập tức nhấc lên. Không phải bố như cô nghĩ mà là anh gọi.