161 Vân Ánh Lục lơ đãng lật mấy trang của quyển sách thuốc, xuyên qua bức rèm che, lén lút liếc nhìn Lưu Huyên Thần đang ngồi trên long ỷ. Cô lại cảm nhận được được tâm trạng lo lắng bất an của Huyên Thần.
162 Vân Ánh Lục thật sự là vô cùng cảm động, Lưu Huyên Thần lại chủ động đề xuất để cô về Vân phủ vấn an song thân, cô không dám tin đây thật sự là sự thật.
163 Lưu Huyên Thần liếc nhìn bóng đêm đen như mực, ánh mắt lại tối thêm một chút. Đã tới canh ba rồi. “Hoàng thượng, nương nương nhất định là đã lâu không gặp quốc trượng, có rất nhiều chuyện để nói, trò chuyện nên quên thời gian, người có cần đi nghỉ ngơi một chút không?” La công công nhấc chiếc chụp đèn của chiếc đèn cung đình lên, khều khều cái bấc đèn, rồi xoay người lấy chiếc bình ủ nóng rót cho Lưu Huyên Thần một chén trà sâm.
164 Đông đi xuân đến. Đảo mắt, gió mát của tháng năm đã nhẹ nhàng thổi tới, bí mật mang theo hương hoa thơm ngát, phiêu đãng trên bầu trời hoàng cung. Khi gần tới đêm, hương thơm càng phát ra hết sức nồng đậm, giống như một đóa hoa e ấp, chỉ lặng lẽ nở rộ trong bóng đêm.
165 Lưu Huyên Thần đăng cơ sáu năm, hai mươi bảy tuổi, trong hoàng cung rốt cuộc cũng truyền ra tin vui, hoàng hậu nương nương hoài thai long tử, chuyện này đối với nước Ngụy, đối với Lưu Huyên Thần, đúng là một chuyện trọng đại đáng mong chờ! Lúc trước Ấn nương nương cũng từng sinh cho hắn một công chúa, nhưng nói như thế nào thì với công chúa Thiên Luy, đại bộ phận đại thần đều không biết sự tồn tại của cô bé, mà thân thế thực sự của công chúa Thiên Luy, chỗ nào cũng lộ ra kỳ lạ và mờ ám, người trong cung cũng tự động quên mất cô bé.
166 Trời vừa mới sáng, hiệu thuốc Tần thị đã sớm mở cửa. Đám phụ việc quét dọn bên trong cửa hiệu, trước cửa và hành lang sạch sẽ, tổng quản hiệu thuốc tuổi đã qua năm mươi cùng một vị công tử anh tuấn vô song bước ra ngoài cửa hiệu.
167 Tháng mười năm thứ mười lăm Lưu Huyên Thần đăng cơ, sĩ tử trong cả nước tề tụ về thành Đông Dương, chuẩn bị dự thi khoa thi được tổ chức ba năm một lần, toàn thành đều là những cử tử* mặc áo vải đay, màu áo còn trắng hơn tuyết.
168 “Phù”, Vu Bất Phàm lấy hơi, thổi phù một tiếng tắt những cây nến trên bánh sinh nhật, trong lòng có muôn vàn cảm xúc. Ba mươi tuổi rồi, tới tuổi lập gia thất rồi!Đều nói rằng đàn ông ba mươi là một đóa hoa, phụ nữ ba mươi tuổi là đậu phụ thối.
169 Vu Bất Phàm chớp mắt mấy cái, cảm giác trước mắt có ngàn ngôi sao bay vòng. Anh chống tay ngồi dậy, day day cái gáy đang sưng phù như một cái màn thầu, trừng mắt nhìn viên “Đạn lạc” trước ngực.
170 Cơ Uyển Bạch bảo cô y tá đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, cô cúi nhìn đường cái, nhìn dòng người đi lại bên ngoài bệnh viện, ảo não thở dài một tiếng. Chẳng qua là cô cắt cổ tay, thế nào mà sau khi tỉnh dậy lại bị thương thành ra thế này, xương sườn bị gãy mấy cái, chân cũng bị gãy xương, ông già tóc bạc mặc áo choàng trắng kia nói cô vẫn vô cùng may mắn.
171 Vu Bất Phàm lên xe, đó là một chiếc xe Passat màu đen, giá cả vừa phải, kiểu dáng trang trọng. Anh là một người giản dị, tuy nói hiện giờ khả năng của anh có thể mua được xe tốt hơn, một chiếc BMW hoặc là Porsche, nhưng anh ngại mấy loại xe này quá khoa trương, quá gây chú ý, với tính cách của anh cũng không phù hợp.
172 Vu Bất Phàm rời khỏi bệnh viện Từ Lâm làm việc chưa đến năm giờ, đã quay lại nơi này. Phòng cấp cứu bệnh viện chính là một khu chợ lớn chen chúc hỗn loạn, nhiệt độ không khí lúc thì nóng, lúc thì lạnh, số người bị bệnh vô cùng nhiều.
173 Đường Giai cảm thấy là hiện tại mọi việc với hắn đều không thuận, uống một ngụm nước lạnh cũng mắc nghẹn. Hắn làm việc ở một công ty có vốn đầu tư nước ngoài, thuộc bộ phận quản lí, cũng coi như là tầng lớp lãnh đạo.
174 Đường Giai liêu xa liêu xiêu trèo lên tầng bốn của bệnh viện, không đợi hắn đứng vững, một người phụ nữ trung niên mập lùn đột nhiên chạy tới, kéo ống tay áo hắn, kinh hoàng kêu lên thất thanh: “Đường Giai, không thấy Uyển Bạch ở đâu cả.
175 Là nam nhi phải quả quyết, phải dứt khoát, không thể nào dùng dằng được. Chuyện nhỏ không nhẫn chuyện lớn tắc loạn. Đêm khuya, Đường Giai ngồi ở chiếc ghế dựa ngoài phòng bệnh, miệng lẩm bẩm, ánh mắt sáng như sói đêm săn mồi.
176 Phong cách của chủ tịch Cơ từ trước đến nay đều như sấm rền gió cuốn, ngày hôm sau, quả thực đã gọi điện thoại cho cha mẹ Đường Giai, ông không nhắc một câu tới chuyện xảy ra trong bệnh viện, mà chỉ ôn hòa nói hiện giờ Uyển Bạch mất trí nhớ, không biết bao nhiêu năm bao nhiêu tháng nữa mới có thể hồi phục, không thể để lỡ mất thời gian của Đường Giai.
177 Hôm nay bệnh nhân có hẹn trước với Vu Bất Phàm là một vị lãnh đạo cấp cao của một cơ quan chính phủ nào đó vừa mới bị về hưu non. Đột nhiên mất đi quyền lực và uy phong, không có xe đưa xe đón, không còn thư ký hầu hạ bên cạnh, không thể ra lệnh chỉ huy, không hề có tiệc to tiệc nhỏ chiêu đãi, loại cảm giác vô cùng mất mát này đã làm ông ta hoàn toàn ngã gục.
178 Sau khi đột nhiên nhận được điện thoại của Từ Lâm, Vu Bất Phàm cũng thấy chính mình dường như có khuynh hướng chân giẫm hai thuyền*. *Chân giẫm hai thuyền đồng nghĩa với bắt cá hai tay ở nước mình, chương trước tớ đã tự sửa, chương này phải quay về nguyên gốc rồi.
179 Tác giả: Lâm Địch Nhi. Edit: Tiểu Hoắc. “Uyển Bạch, nếu em thật sự muốn cắt đứt quan hệ với tên kia, vậy phải xé lớp vỏ bọc đạo mạo giả tạo của hắn, biện pháp chỉ có một.