481
482 Bên cửa vang lên tiếng bước chân. Huyên Trữ vừa kích động vừa chờ mong gắt gao nhìn chằm chằm cửa. Một lát, Hắc Khi Phong dẫn đầu đi vào, đi theo phía sau là Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối hai người.
483 Bối Bối hết sức chăm chú lắng nghe Huyên Trữ kể chuyện giữa nàng và Hắc Khi Phong. Nàng chống quai hàm, tinh tế nhìn biểu tình không ngừng biến hóa của Huyên Trữ, khi thì hạnh phúc, khi thì chua sót, khi thì bình tĩnh, cuối cùng của cuối cùng, chỉ còn lại bình tĩnh.
484 Cuối hành lang, thân ảnh của Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối dần dần biến mất. Lăng Nguyệt công chúa từ trong chỗ rẽ đi ra, nhìn bóng dáng bọn họ, ánh mắt trong trẻo xẹt qua chút suy tư sâu sắc.
485 Lăng Nguyệt công chúa lẳng lặng nhìn Huyên Trữ, tựa hồ muốn nhìn sâu đáy mắt của nàng vậy. Một hồi lâu, nàng có chút rầu rĩ mở miệng: “Nhưng mà, ngươi cùng Hắc Vương đã là phu thê, hắn làm sao còn có thể tiếp nhận ta.
486 Bối Bối lén lén lút lút tránh ở chỗ rẽ, nhìn nhìn trước sau vài lần, xác định không ai khác phát hiện hành tung của nàng, nàng mới yên tâm từ trong góc đi ra.
487 Gió, nhẹ thổi qua tóc, Bối Bối chỉ cảm thấy trán theo gió mà rơi xuống ba đường hắc tuyến. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng hoãn lại cổ xúc động muốn gào thét lên trong lòng.
488 Trong rừng cây yên tĩnh, trên một bãi hoa oải hương, Hắc Khi Phong ngồi cùng Huyên Trữ, Cô Ngự Hàn ngồi đối diện bọn họ. Đây là an bài của Cô Ngự Hàn, hoa oải hương giúp trì hoãn cảm xúc con người, có tác dụng làm an giấc, có thể giúp Hắc Khi Phong cùng Huyên Trữ trong quá trình đổi máu đau khổ mà bình tĩnh trở lại.
489 Giấc mộng, chung quy vẫn là phải tỉnh. Phảng phất đã ngủ rất lâu rất lâu, Huyên Trữ âm u tỉnh lại, chớp chớp đôi mắt có chút mờ mịt. Rốt cuộc, nàng đã thấy rõ ràng, đây vẫn là giường của Hắc Khi Phong, nơi mà nàng vẫn luôn nằm từ sau khi bị thương.
490 Trong tẩm thất, trầm tĩnh rất lâu. Hồi lâu, Lăng Nguyệt công chúa ấp úng hỏi: “Hắc Vương, nếu… nếu ta nói ta nguyện ý cùng Huyên Trữ công chúa chia sẻ một trượng phu… ”“Không thể!” Hắc Khi Phong không chờ nàng nói xong liền một hơi cự tuyệt, mày nhíu chặt lại, tựa hồ đối với đề nghị của nàng cảm thấy có chút không vui.
491
492 Hơi thở an bình tràn ngập trong tẩm thất, im lặng, lại im lặng đến rất hạnh phúc. Đột nhiên, Huyên Trữ từ trong lòng Hắc Khi Phong ngẩng đầu, đôi mắt nhiễm một tia khó xử.
493 Ánh nắng rực rỡ, trăm hoa đua nở. Trong đình nghỉ chân ở ngự hoa viên, hương hoa lượn lờ, thấm vào lòng người. Bên cạnh đình, sa mỏng nhẹ nhàng buông xuống, ngăn cách ánh nắng bên ngoài, ở lương đình bao phủ ra một vẻ lãng mạn mà ấm áp.
494 Ánh trăng, dần dần hiện lên trên đầu ngọn cây. Trong ngự thư phòng, ngọn nến chiếu rọi ra ngoài theo đường cửa sổ. Huyên Trữ bưng điểm tâm đi vào trước cửa phòng, ra dấu cho thủ vệ im lặng lui ra, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa.
495
496 Bên này, mắt hạnh của Bối Bối trừng rất lớn nhìn một màn ở kia. Nàng níu chặt lấy cánh tay Cô Ngự Hàn, cười hề hề như kẻ trộm. “Hàn, chàng nhìn Hắc Khi Phong, chậc chậc, quả nhiên nay xưa bất đồng, chàng nhìn hắn kìa, trở nên lãng mạn hơn nha, cư nhiên ở trước mắt bao người mà nhiệt tình như vậy, ái chà! Thật đúng là thần tượng a!”Bối Bối vừa khen vừa rung đùi đắc ý, có vẻ rất hưng trí bừng bừng.
497 Trở lại Xích Diễm quốc mới một ngày, Huyên Trữ liền nhận một tin tức khiến nàng kinh ngạc. “Tẩu tử, ngươi đang nói cái gì a? Vương huynh chuẩn bị yến hội tuyển phò mã cho ta?”Nàng đã không biết nên như thế nào hình dung giờ phút chấn kinh này của mình rồi.
498 Trong khu rừng yên tĩnh, gió đêm lành lạnh thổi. Huyên Trữ đột nhiên cảm thấy gió đêm tựa hồ so với trong tưởng tượng càng lạnh hơn. Rốt cuộc, nàng ý thức được vẻ mặt bất thường của hắn.
499 Trong điện, bởi vì Hắc Khi Phong bỗng nhiên xuất hiện còn có hành vi đột ngột nên không khí trở nên có chút quỷ dị. Cô Ngự Hàn động tác tao nhã đứng lên, gác tay sau lưng đi xuống thềm ngọc.
500 Đi tới cách trước mặt hồng y nữ tử không xa, Cô Ngự Hàn gắt gao kéo lấy Bối Bối không cho nàng tiếp tục đi tới. “Tiểu Bối Bối, sự tình không phải như nàng tưởng tượng đâu.