21 Chương 021 — Lấy mạng chủ tử “Dạ. Do một mình nô tỳ gây ra. ” Song Nhi vẫn không sửa lời, dường như hạ quyết tâm phải chết. “Ta thì thấy rất kỳ quái. ” Dương Tử Vân đột nhiên mở miệng, nhìn nàng nói: “Lúc trước người còn không muốn sống, thay nàng cầu tình, dập đầu chảy máu để xin Vương gia thả nàng, sao nháy mắt một cái ngươi lại có bản lĩnh đến hạ độc nàng? Ngươi tốt nhất nên cho chúng ta một lời giải thích hợp lý, nếu không ngươi đừng hòng thoát khỏi tội chết.
22 Chương 022 — Thả cô ta đi Mạn Tâm nhìn Song Nhi đấu tranh đầy thống khổ, sắc mặt chuyển từ hồng sang tím, Song Nhi chụp lấy tay hắn, dần dần mất đi sức lực, nàng lúc này mới phục hồi lại tinh thần một chút, vùng đứng dậy, bắt lấy cánh tay hắn, “Buông tay! Ngươi không thế giết nàng!” “Ngươi nghĩ muốn thay nàng cầu xin tha thứ sao? Hay chính ngươi đã nghĩ đến biện pháp ác độc hơn đối phó nàng ta?” Mộ Dung Ưng buông tay, hắn còn không định giết Song Nhi bây giờ, chẳng qua hắn sẽ không tin nàng cầu xin để mình buông tha Song Nhi.
23 Chương 023 — Hạ độc để cứu người “Vì sao?” Mạn Tâm nhìn cô, cô sao lại thay đổi nhanh như vậy? “Bởi vì nếu đây đích thực là công chúa trước kia, cho dù không giết nô tì, thì hiện tại nô tì cũng không thể bình an vô sự đứng tại chỗ này, chỉ là nô tì vẫn hạ độc hãm hại công chúa, bây giờ muốn đánh muốn giết đều do công chúa định đoạt, nô tì không hề có một câu oán hận!” Song Nhi cúi đầu xuống.
24 Chương 024 — Cho ta cơ hội Mạn Tâm nhìn thấy Song Nhi chịu hết mọi lăng nhục, môi vô lực mấp máy, nhưng không biết nên nói cái gì để an ủi cô? Mộ Dung Ưng thấy Song Nhi khóc lóc kể lể đầy thương hại, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc, giọng điệu uy nghiêm hỏi: “Mới vừa rồi ngươi nói, công chúa lợi dụng người nhà của ngươi để uy hiếp ngươi, sau đó ngươi cũng đã thừa nhận độc là do mình hạ, vậy giờ ngươi không sợ liên lụy người nhà sao?” “Đó là vì nô tì đánh cược, sau khi công chúa tỉnh lại, nô tì đã liên tục thăm dò, tuy rằng không dám xác định chắc chắn công chúa thực sự có bị mất trí nhớ hay không, nhưng nhìn nhất cử nhất động của công chúa quả thật không giống trước kia, nếu công chúa bị mất trí nhớ thì cũng sẽ không nhớ được người nhà của nô tì, huống chi công chúa không xảy ra chuyện, nô tì lấy cái chết để tạ tội, công chúa cũng có thể sẽ không truy cứu, lại nói, cho dù nô tì không thừa nhận, tùy tiện bịa ra một lý do, Vương gia nhất định sẽ nhìn thấu, nô tì cần gì làm điều thừa thãi, nô tì vốn là muốn chết.
25 Chương 025 — Dụng tâm đền bù “Là bạc thật đây mà!” Một nha hoàn cầm trong tay nén bạc, kêu lên đầy vui sướng. “Đúng đó, đúng đó, tôi cũng có, tôi rốt cục cũng có tiền ẹ đi xem bệnh rồi!” Một nha hoàn cũng cầm bạc trong tay.
26 Chương 026 — Làm ngươi thay đổi Nhìn hắn hạ thấp mình như thế, cá tính khộng thua của Mạn Tâm lại bị kích động, càng gian nan thì lại càng có tính khiêu chiến.
27 Chương 027 — Kinh thành kỳ án Dương Tử Vân thấy nàng nói mà mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nên cắn răng nói: “Vô sỉ, không biết xấu hổ, những lời này mà nữ nhân như ngươi cũng nói ra được sao?” “Nữ nhân thì làm sao, nam nhân các ngươi làm được, tại sao ta không nói được.
28 Chương 028 — Nguyện làm mồi dụ “Khà khà. ” Dương Tử Vân đi quanh nàng một vòng, cười vô cùng âm trầm. “Ngươi muốn làm gì? Biện pháp của ngươi đừng có nhằm vào ta!” Mạn Tâm nói ngay, không cần nghĩ cũng biết hắn tuyệt đối chẳng có chuyện gì tốt lành.
29 Chương 029 — Tham tuyển Thánh nữ Mạn Tâm ngồi trước gương đồng, đang suy nghĩ xem sẽ biểu diễn tiết mục gì trong cuộc thi tuyển Thánh Nữ vào ba ngày sau? Mộ Dung Ưng nói cho nàng biết Thiên triều quốc có một tòa điện Thánh nữ, cứ mỗi ba năm đều tuyển cử một nữ tử mới có sắc lẫn tài năng đến đảm đương danh Thánh nữ, sau khi tắm rửa trai giới xong, Thánh nữ ở trong điện dẫn dắt mọi người làm lễ phù hộ Thiên triều quốc, cầu cho vận mệnh quốc gia hưng thịnh.
30 Chương 030 — Quấn quýt giữ chặt lấy Mộ Dung Ưng trở lại Vương phủ, lúc đi qua hoa viên liền thấy nàng một mình đứng nơi đó, nhìn về phương trời xa xăm, vẻ mặt bi thương tựa hồ như mặt trời chiếu xuống thứ gì ấy tỏa ra hào quang.
31 Chương 031 — Tự rước lấy nhục Bưng trong tay mì sợi vừa mới làm xong, Mạn Tâm ngửi mùi thơm thì rất hài lòng, nhìn số mì còn lại mà nói: “Chỗ mì còn lại các người cứ dùng đi.
32 Chương 032 — Khác biệt một trời Dương Tử Vân kinh ngạc nhìn theo bóng dáng rời đi của nàng, “Thực sự không có hạ độc sao? Sao lại thế?” “Tử Vân, đệ thực sự không phát hiện cô ta hoàn toàn không hề giống trước kia chút nào sao?” Ánh mắt của Mộ Dung Ưng thâm trầm, lên tiếng hỏi.
33 Chương 033 — Đại hội Thánh nữ Ba ngày sau. Ở nơi tuyển cử thánh nữ, đám đông bắt đầu xuất hiện vây chật nít quanh vũ đài được trải thảm hồng, có người còn giơ lên biểu ngữ để ủng hộ người nhà.
34 Chương 034 — Mạn Tâm bị cướp Mạn Tâm ngồi ở trong phòng, tuy rằng nàng nghĩ mình nhất định sẽ trúng cử Thánh Nữ nhưng thật không ngờ diễn trò ảo thuật trăm ngàn chỗ sơ hở ở thời hiện đại lại làm họ tuyển cũng không tuyển, không hề nghi ngờ liền cho rằng nàng là Thánh nữ, nững nữ tử tham tuyển còn lại sẽ theo nàng ở tại Thánh Am Đường, coi như là cùng nhau yết kiến đồng nữ.
35 Chương 035 — Mùi hương của ngọc trụy(*) (Ngọc trụy: mặt dây chuyền bằng ngọc) Mạn Tâm yếu ớt mở to mắt liền nhìn thấy chính mình nằm trong một phòng cực kỳ hoa lệ, bốn phía đều có rèm hồng nhạt khẽ tung bay, chẳng khác gì tiên cảnh trong nhân gian.
36 Chương 036 — Manh mối bị gián đoạn Mộ Dung Ưng lần theo mùi hương, truy tìm dọc đường đi. Khi tới chỗ rừng cây, mùi hương đột nhiên biến mất, trong rừng cây hoàn toàn yên tĩnh, không có chút dấu hiệu nào chứng tỏ đã từng có người tới đây, cũng không có lối ra.
37 Chương 037 – Nam nhân mang mặt nạ Cửa đá mở ra, còn đợi Mạn Tâm và các cô dời bước, đi ra ngoài liền thấy cả một đám hắc y nhân, nàng giờ mới hiểu được không phải quả táo đụng vào cơ quan mà đúng lúc bọn họ ở bên ngoài mở cửa đá ra.
38 Chương 038 — Kéo dài thời gian “Nghe nói ngươi có thể tay không biến ra hoa, ta muốn xem thử. ” Nam nhân mang mặt nạ ngồi xuống ghế, tỏ vẻ thờ ơ nói. Mạn Tâm lập tức đứng lên, quan sát hắn, nói ra điều kiện của mình: “Tất nhiên được, nhưng mà ngươi phải mang cô bé vừa rồi bị bắt đi trở về.
39 Chương 039 — Ôm cây đợi thỏ Ban đêm trong rừng cây, ánh lửa tỏa ra một mảng rừng, bọn thị vệ không ngừng lục soát ở bìa rừng, nhưng không phát hiện được gì.
40 Chương 040 — Động thiên có khác Núp ở trong rừng cây, Mộ Dung Ưng đột nhiên nghe được tiếng vang do tảng đá dịch chuyển, sau đó ngửi được mùi hương quen thuộc kia, lập tức hạ giọng nói với Dương Tử Vân bên cạnh mình, “Có người đi ra!” Họ lập tức nhìn thấy, trong rừng cây rất nhanh xuất hiện một bóng người màu đen, “Lập tức đuổi theo!” Lúc này Mộ Dung Ưng mới đứng dậy nhẹ nhàng đến chỗ hắc y nhân xuất hiện trong rừng, chợt nhìn thấy bên cạnh tảng đá không có dấu vết người qua lại, cây cỏ cũng không có chút hư hại nào, nhưng hắn biết trên tảng đá nhất định là có cơ quan mật đạo, nhưng ở đâu đây? Ánh mắt lập tức bị một nhánh cây bên cạnh thu hút, tuy rằng bề ngoài của nhánh cây này không có gì khác biệt nhưng bề mặt của nó rõ ràng là rất sáng bóng trơn trượt, giống như bị người ta thường xuyên vuốt ve, tay khẽ chạm lúc này mới phát hiện nhiệt độ của nó lạnh như băng, xem ra nó được làm bằng ngọc thạch, thoáng dùng sức ấn một cái liền thấy cửa đá bên cạnh từ từ mở ra.