21 Mấy ngón tay của Nhược Di vẫn đan vào nhau thân thể run nhè nhẹ. Lúc hắc ý nhân kéo nàng vào lòng nàng cũng không có bất kỳ một phản ứng nào, vẫn bình thản như không.
22 Khi nàng tỉnh lại, vẫn là giường lớn khắc hoa văn, giữa giường còn có ba bức rèm lụa lớn, bên cạnh là Dực nhi với hai mắt sưng đỏ. Không mờ mịt như lần đầu tiên nữa, việc đầu tiên mà Mục Tiểu Văn nghĩ đến chính là “chân tướng sự tình”.
23 Lan phi cùng Lệ phi ngồi hai bên, một người ánh mắt kiêu ngạo, một người khuôn mặt dịu dàng, họ có điểm giống nhau chính là đều mang theo một tia lãnh ý.
24 Hai cái tát này làm cho Mục Tiểu Văn hoàn toàn bất ngờ ngây ngẩn. Nàng và Dực nhi bị người ta. . tát?Từ nhỏ đến lớn đều được che chở trong vòng tay cha mẹ thầy cô, bạn học bằng hữu ở chung vô cùng tốt với nàng, đột nhiên lại bị người ở một nơi xa lạ quăng ột cái tát>Sự chuẩn bị tâm lý trước kia hoàn toàn không đủ để ứng phó với cái chuyện bị đánh thế này, có thế nào đi nữa thì nàng đã ý thức được rằng dù địa vị của mình vốn không được người ta sủng thì cũng không thể chấp nhận rằng cứ vô duyên vô cớ mà bị người đánh.
25 Ngày thứ hai, Mục Tiểu Văn vào địa lao của phủ nhị hoàng tử, loại chuyện trong nhà này không cần thông qua hình bộ quốc gia. >Không có bất kỳ một người nào bên cạnh, Dực nhi thì chỉ tới dẫn nàng đi, giờ ngồi trong nhà giam mới thấy lòng chua xót.
26 Lý Vân Hạ nghe cũng hiểu được đại khái vấn đề, khóe miệng vung lên một độ cũng: -Nhìn bộ dáng này ta nhìn không ra được đây là nữ tử si tình vì yêu mà tự vẫn trong lời đồn.
27 Người đương sự thì vẫn vô tư ngồi đó, Mục Tiểu Văn chăm chú nghe Lý Vân Hạ giới thiệu rất chi tiết. Lần trước đã được giáo huấn một lần nên lần này Mục Tiểu Văn uống trà cũng cảm nhận được chút chút.
28 Hôm nay đang cùng Dực nhi chơi một trò chơi thú vị gần giống đánh cờ thì nàng nghe được tiếng bước chân từ xa truyền đến. Một chuỗi âm thanh leng keng vang lên, Mục Tiểu Văn ngẩng đầu nhìn, chỉ nghe được một trận cười lạnh.
29 - Ngươi… – Lan phi tức giận nói không nên lời, trừng mắt nhìn Mục Tiểu Văn. - Ha! – Mục Tiểu Văn quay ngoắt đi, ngữ khí chọc tức, nhìn Dực nhi nói. – Dực nhi, ngươi xem, nàng suýt bị ta chọc cho khóc đó.
30 Lý Vân Hạ đi tới nhẹ nhàng nâng nàng dậy rồi quay sang lạnh lùng quát lớn Lan phi: -Ngươi đang làm cái trò gì vậy? Diêu Lan, ngươi thật to gan, dám đánh nhị hoàng tử phi? Lan phi tự biết mình sắp gặp nạn, thân thể run rẩy một trận, đầu cúi càng thấp.
31 Có đại hoàng tử làm chỗ dựa, Lan phi không dám tới tìm nữa, tinh thần Mục Tiểu Văn cực kỳ tự do tự tại ngồi nhởn nhơ trong nhà lao. Ngay lúc đang vui vẻ thì có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vợ chồng tể tướng nghe được tin bảo bối nhi nữ nhà mình bị khi dễ, tư tiền tưởng hậu, quyết định làm cho Mục Tiểu Văn quay về nhà một chuyến.
32 Vứt đi nương nương không chỉ là có nghĩa về mặt tinh thần mà còn có nghĩa về mặt vật chất. Mục Tiểu Văn định nói với Dực nhi một chuyện nhưng lại thôi, chỗ ở mới mà hôm nay bọn họ tới chính là “Vu cư”.
33 Vương Uyển Ngữ luống cuống tay chân, vỗ nhẹ lưng Mục Tiểu Văn nói: -Văn nhi, nếu không nhớ được thì đứng cố nhớ. Đứng khóc, ha. -Văn nhi, cha mẹ cũng không muốn con nhớ lại.
34 Cuộc sống ở phủ tể tướng tự tại thoải mái, quả thực như đang được ở trong một chốn thần tiên vậy. Mọi người trong phủ tể tướng ai cũng yêu chiều nàng, chăm sóc nàng, Mục Tiểu Văn cảm thấy thật hạnh phúc, nàng đã hoàn toàn xa lánh chốn phiền nhiễu tại phủ nhị hoàng tử.
35 Mỗi ngày, nàng luôn giữ bộ dáng cung thuận ôn hòa mà làm việc, mặc dù hiệu quả không quá lý tưởng nhưng từng ngày từng ngày có tiến bộ hơn. Thái độ ôn hòa kiên trì của nàng làm cho quản sự thay đổi từ trách mắng sang bất lực không biết bắt bẻ nàng cái gì.
36 Cố ý? Mục Tiểu Văn thầm thở dài. Cả ngày hôm nay nàng làm mệt muốn chết, thắt lưng xương sống đã đau đớn khó chịu lắm rồi, nào còn có tâm tình để mà cố ý hay không cố ý.
37 Bọn họ hung hăng kéo đến rồi lại lục tục kéo nhau ra về, rốt cuộc Mục Tiểu Văn không hiểu vốn là có dụng ý gì. Nàng chỉ biết rằng, không ai muốn để nàng có được một cuộc sống bình yên cả.
38 Mục Tiểu Văn ngẩn ra, trong miệng cũng không quên lẩm bẩm: “Cái gì mà dối trời qua biển, vây Ngụy cứu Triệu, mượn đao giết người, bịa đặt…. Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng kế”.
39 Không phải khoảng cách về thân phận hay địa vị mà khoảng cách trong tình bạn hữu. Ngươi cho rằng có thể xem người trước mặt đây làhuynh đệ, giúp đỡ hắn, giữ gìn hắn, cũng có thể vô tư mà làm nũng? Những một chuyên rõ như ban ngày, hắn chỉ là một người bạn lễ nghĩa, là một nam tử được nữ tử ái mộ; là một giai công tử phong lưu… Nhưng bản thân ngươi lại là một người không ai yêu thích, bị người ta gán ột cái tên xấu xí “Vứt đi nương nương”.
40 Một lúc sau, Mục Tiểu Văn chạy lên chạy xuống như chong chóng, tựa hồ không có chút thời gian nào để thở nữa. Kỳ thật, người giúp việc trong tửu lâu này không thiếu, tiểu nhị cũng được rèn luyện rất kỹ lưỡng, làm chuyện gì đều nhanh nhẹn cẩn thận.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 111