121 Âu Dương Sùng Hoa bất giác cầm ly rượu lên, khẽ nhấp một hớp. . . . . . Trong nháy mắt trong miệng nồng đậm vị rượu, khác với Bạch Cửu đã uống trước đây, rượu Nguyệt Hương này không cay, thậm chí còn có một phần ngọt, uống ở trong miệng, mùi rượu tựa như chảy qua kẽ răng rất lâu mới chậm rãi trượt vào cổ họng, không xuống bụng…Âu Dương Sùng Hoa cúi đầu, nhìn ly rượu trong tay, như có chút ngoài ý muốn.
122 Âu Dương Sùng Hoa đột nhiên đứng lên, nàng nhìn về phía Mạc Phi Lê cùng Lạc Thanh Lưu, nói: "Chuyện này xem ra, ta cần phải đi thăm dò một chút, cáo từ.
123 Nàng thở hổn hển, chỉ vào Từ Mộc Dương, mắng: "Ngươi đáng chết, ăn trộm, ta muốn kéo ngươi đi gặp quan!"Nói xong, tiến lên, sắp bắt được Từ Mộc Dương.
124 "Chỉ là thấy một người, hắn hẳn là một vu thuật sư. "Nếu như lời nói Mạc Phi Lê cùng Từ Mộc Dương là thật, như vậy Mạc Phi Lê rất có thể là một vu thuật sư.
125 Nhìn những món ngon kia, còn có mùi rượu Nguyệt Hương tràn đầy trong phòng đã cho Âu Dương Sùng Hoa biết rõ, quả thật mới vừa rồi nàng gặp Mạc Phi Lê ở chỗ này…"Sùng Hoa, đây là.
126 Từ Mộc Dương gật đầu, ý bảo Âu Dương Sùng Hoa, hắn hiểu. Hơn nữa lấy thân thể từ từ lui trở ra. . . . . . "A nha, thì ra hắn ở trong này ——"Âm thanh Từ Mộc Dương hô to, Âu Dương Sùng Hoa xoay người một cái, nhanh chóng nhảy lên bên trái xà nhà, mau lẹ như một trận gió xẹt qua.
127 Âu Dương Sùng Hoa chú tâm nhìn đàn cổ, sự rung động vừa rồi vẫn còn ở trong lòng, ngay cả tay cũng không thể khống chế mà đặt trên dây đàn. . . . . . Nhẹ nhàng gảy dây đàn, từ đầu ngón tay phát ra một âm thanh êm dịu.
128 Giẫm trên đường đá nhỏ, từ từ đi về phía trước. Tà dương (mặt trời sắp lặn) như máu, ánh nắng chiều nhuộm đỏ chân trời. . . . . . Xa xa trên gò núi, đồng cỏ bị ánh tà dương nhuộm thành một mảnh vàng óng ánh, giống như hoàng kim (vàng) trải sát ruộng lúa, chói lọi mắt người, mà cái bóng đối diện lại đen ngòm, không thấy rõ cụ thể.
129 Ánh nến lập loè, lay động theo gió. Trà đã lạnh, Mặc Ngạo Đình vẫn bưng ly trà bạch cúc, nhàn nhạt hớp một ngụm. Trường An khấu đầu, kính cẩn nói: "Hoàng thượng, gió to, để nô tài phủ thêm áo cho ngài.
130 Trên lầu cao vút, Từ Mộc Dương đung đưa cây quạt trong tay, cười nói: "Nơi này đúng thật là không tệ, đứng trên cao, nhìn thấy xa, thật đúng là nói đúng.
131 Năm nay mưa ở kinh thành nhiều vô cùng. . . . . . Mới phút trước trời không gió không mây, phút sau liền nhỏ giọt tí tách. Cái hố khô khan, lại một lần nữa bị lấp đầy, trên đường vốn đông đúc thì cũng trở nên vắng vẻ.
132 "Âm Trần. . . . . . "Âm thanh lẩm bẩm , bất giác từ trong miệng thốt ra. . . . . . "Người nào! Người nào ở nơi đó!"Thanh âm tiếng kêu nhẹ yếu như gió mát, khiến cho người ở trong Bắc Uyển đột nhiên cứng đờ thân thể, lập tức chạy ra khỏi Bắc Uyển.
133 Hắn thật sự yêu Âu Dương Sùng Hoa như vậy sao?Xem như nàng đã nói hết sức rõ ràng, nhưng hắn vẫn không thông suốt chút nào. . . . . . "Sùng Hoa, ta biết, nàng nhất định đang giận ta, giận ta đi lâu như vậy cũng không trở về , ta biết , ta hiểu rõ.
134 "Ngươi đi gặp hắn? Người nào?" Từ Mộc Dương nhướn lên lông mày, kinh ngạc nhìn nhìn Âu Dương Sùng Hoa. Nhưng, rất nhanh hắn chợt lên tiếng kinh hô: "Chẳng lẽ là Cửu vương gia?"Âu Dương Sùng Hoa nghiêng mặt sang một bên suy nghĩ, con ngươi đen nhánh lướt qua trong không khí dừng lại nhìn từ Mộc Dương.
135 Từ Mộc Dương chưa kịp lên tiếng, đã bị Âu Dương Sùng Hoa bất ngờ dùng sức đẩy lui mấy bước. Cả người lui về phía sau rồi lùi ra ngoài cửa. . . . . . Khi hắn ổn định thân thể thì trong phút chốc đã thấy bóng dáng Âu Dương Sùng Hoa lướt qua.
136 Trăng bạc nhô cao, hai vì sao thưa im lặng giữa trời đêm, bầu trời càng thêm vắng lặng. . . . . . Cách kinh thành không xa, bên trong một tòa viện bỏ hoang, lúc này có một bóng người đứng cô đơn ở trong viện.
137 Cây tùng bách ngoài cửa sổ, chẳng biết đã khô từ lúc nào. . . . . . Nhẹ nhàng xoa cây đàn gỗ Đỗ Nhược, hương thơm thoang thoảng, hương trong lò đã cạn, một làn khói xanh nhẹ nhàng lượn lờ trong không trung.
138 Trong khoảnh khắc, Mặc Âm Trần thu lại ý cười trên mặt, hai tay hai chân hắn lại càng như rơi vào hầm băng phát ra từng trận lạnh lẽo. . . . . . Phong Nữu vẻ mặt ngây thơ tự mình nói xong, hoàn toàn không chú ý đến, sắc mặt của người đang đứng ở chỗ đối diện, từ lâu đã thay đổi.
139 "Không thể nào, không thể nào! ——"Mặc Âm Trần giống như tên điên mà điên cuồng đấm vào tường, tiếng "Bính bính" chấn động cả viện yên tĩnh, bí mật mang theo từng tiếng gào thét.
140 Mặc Âm Trần sau khi thay lại quần áo thỏa đáng, liền bước ra khỏi phòng ngủ của mình, đi vào phòng khách. . . . . . Người còn đang ở bên ngoài, từ trong phòng khách đã truyền đến tiếng vang.
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 35