181 Lạc Thanh Lưu thấy Âu Dương Sùng Hoa tức giận, vội xoa dịu không khí, nói: "Sùng Hoa, thân thể ngươi bây giờ vốn đã không tốt, dù sao cũng phải có người chăm sóc.
182 Tiếng gà gáy rạng đông, ánh mặt trời bắt đầu nhô lên bị sương mù bao phủ, tuy có chút nắng, nhưng vẫn lộ ra nhè nhẹ ý lạnh. Hai bóng dáng gấp gáp lần lượt rời khỏi mảnh rừng trúc vẫn đứng ngạo nghễ ở thế gian, mượn sương mù sáng sớm biến mất không thấy.
183 Nàng cũng không cô độc, bởi vì nàng có hài tử, có Ngân Tụ. . . . . "Tiểu thư, chúng ta thật sự cứ đi như vậy sao?"Ngân Tụ nhìn lại cửa thành từ từ xa dần.
184 Cửu Vương PhủTiểu Lục tử khom người, vội vã đi vào trong phòng Mặc Âm Trần, đến trước người của hắn, nói: "Vương gia, mọi chuyện đều làm thỏa đáng, người hiện tại đang ở trong Minh Diễm lâu.
185 Thật sự không có nghĩ đến, thiên hạ này còn có người cùng tiểu thư giống nhau đến thế. Âu Dương Sùng Hoa không thể nói không có một chút nào kinh ngạc, ít nhất khi nhìn thấy Thiến Kỳ, trong lòng nàng đã có đáp án.
186 Nàng hít thở một cái thật sâu, để tâm trạng phập phồng trở lại yên tĩnh. "Ta biết năm đó quả thật là lỗi của ta, nhưng bây giờ thân thể của ngươi, thật sự có thể chịu đựng được sinh con đau khổ như thế sao? Sùng Hoa, ta chỉ là muốn tìm về phần tình cảm ban đầu của chúng ta, ta không muốn mất đi ngươi lần nữa.
187 Âu Dương Sùng Hoa không nhanh không chậm, tiếp theo lời nói lành lạnh truyền đến: "Ngươi còn muốn nhìn cái gì?"Nơi cổ đau nhói cũng không phải là giả, quả thật rất đau, nhưng nụ cười bên môi của Mặc Âm Trần càng sâu, "Làm sao có thể không nhìn đây? Sùng Hoa.
188 "Âm Trần, cứu hài tử. . . . . . Hài tử. . . . . . "Âu Dương Sùng Hoa khổ sở cầu xin, trong một khắc hai mắt khép lại. . . . . . Nàng dường như thấy được đôi con ngươi quen thuộc.
189 "Sùng Hoa. . . . . . " Mặc Âm Trần cúi đầu xuống khẽ gọi, gần như ngay cả chính hắn cũng không nghe được, "Ngươi. . . . . . "Giơ tay lên, có chút cứng đờ đưa về phía Âu Dương Sùng Hoa, nhưng kịp thời lùi về, quay lưng đi.
190 "Ta sẽ không để cho ngươi như mong muốn, ta sẽ phá hủy mọi thứ của ngươi, cho ngươi cũng biết như thế nào là đau đớn đến mức không muốn sống, Âu Dương Sùng Hoa, đau đớn ta nhận sẽ lấy lại gấp bội ở trên người của ngươi.
191 Mặc Âm Trần nhìn nữ tử từ từ đi qua bên cạnh mình, một thân lãnh đạm, cùng khí thế tài hoa hoàn toàn bởi trời sinh. . . . . . Bảo dưỡng tỉ mỉ như bối cảnh (những vật chỉ để ngắm), chải chuốt trang điểm giống như nữ thần, thần thánh không thể xâm phạm.
192 Nghiêng ngả chao đảo, Âu Dương Sùng Hoa loạng choạng bước đi, mờ mịt không mục đích di chuyển về phía trước. . . . . . Sắc trời đã dần dần chuyển sáng, nhưng trên con đường này vẫn cứ vắng vẻ thê lương.
193 "Sùng Hoa, ta chỉ sợ không có nhiều thời gian, ở lại bên cạnh ngươi nữa. . . . . . "Thân thể người trong mưa gió lung lay, thoáng một cái trong tay trống không, ngẫu nhiên thấy nước mưa tựa như xuyên thấu thân thể, mờ mờ ảo ảo.
194 Trong mắt càng nổi lên vui sướng không che giấu được. Hắn lung lay thoáng động đi tới, ngồi xổm người xuống, duỗi tay về phía người nọ: "Trẫm biết ngay là ngươi trở lại, là ngươi đã trở lại.
195 "Vậy sao. . . . . . ""Cẩm Nguyệt. . . . . . "Âu Dương Cẩm Nguyệt mạnh mẽ gượng lên nụ cười, dùng sức lau đi nước mắt trên mặt, nói: "Không có việc gì, nô tì nên đã sớm biết, nô tì có thể được hoàng thượng sủng hạnh, nhưng mà cũng chỉ là vì nàng, cho nên.
196 Đi trên con đường nhỏ quen thuộc, trong mắt Âu Dương Cẩm Nguyệt thấy lại phồn hoa ngày trước. "Cha mẹ, Cẩm Nguyệt đã trở lại, các người có vui không?.
197 "Lạnh quá. . . . . . Lạnh quá a. . . . . . "Âu Dương Cẩm Nguyệt chợt nhỏ giọng hô ra tiếng, tay nắm chặt lấy tay Âu Dương Sùng Hoa, gọi: "Hoàng thượng.
198 Trời trong cây cối xanh tươi, xuân năm nay hình như đặc biệt đến trễ. Sương đọng lại thành nước trên khóm lau sậy, buổi sáng đến hoàng hôn thời gian đó tuyết đọng vẫn chưa tan hết, lưu luyến với mái nhà ven đường vắng vẻ, nhàn nhạt nhấp nhô nhuộm vài phần xám trắng nhưng trong suốt.
199 Trong ca khúc lại có câu: "Tìm hết khắp thế gian, tiếng sáo ngân nga một ca khúc, lòng Quân Vương tựa ánh mặt trời gay gắt, lòng ta như ánh trăng sáng, sớm tối hai đường cùng cách trở, thế nào mới được cùng đoàn viên, kiếp sau không nhận ra thì sao có được ước hẹn của ngày trước?" *(Nhìn hết tầm mắt đường lúc tới, Địch Tiêu ca một khuyết.
200 Mặc Âm Trần nhìn lòng bàn tay Mạc Phi Lê, rất lâu không có hoàn hồn. Giãy giụa cùng rối rắm, còn có phần không cam lòng, đang tranh đấu kịch liệt. Hắn muốn biết, nguyên nhân chân chính, dù là nguyên nhân kia giống như bản thân suy nghĩ, như vậy.
Thể loại: Nữ Cường, Huyền Huyễn, Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 7