141 Thanh Đức biết mình rất ích kỷ, nếu như nàng có thể lựa chọn, sẽ không làm khó Mặc Âm Trần, càng không đem hài tử của mình giao cho Từ Đào Nhi. . . . .
142 "Hô ——"Từ trước truyền đến một trận chưởng phong, khiến Mạc Phi Lê lui về sau một bước, ý cười trên mặt không giảm, nhìn Âu Dương Sùng Hoa lại muốn vung tay qua, nói: "Lâu chủ, cần gì phải tức giận như vậy?"Ánh mắt lạnh như băng xẹt qua đêm tối tĩnh lặng.
143 "Mạc Phi Lê, huyết ấn xoá đi bằng cách nào?. "Âu Dương Sùng Hoa gọn gàng dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, Mạc Phi Lê nếu biết nguồn gốc và triệu chứng của loại ấn hoa này, nhất định sẽ biết cách xoá ấn hoa này ra khỏi người nàng!Mạc Phi Lê hơi cúi đầu, hắn nhíu mắt lại, nói: "Lâu chủ, mặc dù thuộc hạ biết nguồn gốc và triệu chứng của ấn hoa này, nhưng nếu muốn bỏ đi huyết ấn trên người của người, nhất định cần phải tìm người tạo ra huyết ấn này cho người.
144 Rời đi trước, nhưng mắt hắn vẫn nhìn Âu Dương Sùng Hoa sắp biến mất nơi cửa phòng, nói: "Lâu chủ, nếu thật sự muốn bỏ đi vết máu kia, thì hãy cân nhắc lời nói của thuộc hạ.
145 Không biết là mệt mỏi thật sự, hay là. . . . . . Một lát sau, Âu Dương Sùng Hoa mơ mơ màng màng liền ngủ. . . . . . Nhưng, mộng lại tiếp tục diễn ra. Lại là máu, thì ra máu, đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ.
146 Từ Mộc Dương từ từ mở to hai mắt nhìn Âu Dương Sùng Hoa lẳng lặng nằm ở trên giường, yên lặng giống như đã mất đi sinh mạng. . . . . . "Sùng Hoa, Âu Dương.
147 Cảm giác thật quen thuộc, khiến Từ Mộc Dương cảm thấy khốn hoặc, chẳng lẽ mình đã gặp Mạc Phi Lê ở đâu rồi?. . . . . . Trong phòng. Liễu Trần Yên dẫn Mạc Phi Lê tới trước giường.
148 Cảm giác thất bại, khiến cho phần tức giận của Từ Mộc Dương liền tan thành mây khói. . . . . . "Từ công tử, mời!"Mạc Phi Lê tao nhã giơ tay lên, mỉm cười nhìn về phía Từ Mộc Dương.
149 Từ Mộc Dương đem cơn choáng xảy ra bất ngờ của Âu Dương Sùng Hoa lần này toàn bộ đều đổ lên đầu Mạc Phi Lê. . . . . . Thật ra thì suy nghĩ một chút, điều này cũng không thể không có khả năng!Là do Mạc Phi Lê sắp đặt làm cho Âu Dương Sùng Hoa trở thành lâu chủ, lại khiến cho Âu Dương Sùng Hoa đi gặp Cửu Vương gia.
150 Âu Dương Sùng Hoa ngơ ngẩn, nhưng vẫn quay trở lại ngồi trên giường. . . . . . Bát cháo ngô tỏa ra mùi thơm nồng đậm, càng câu dẫn nàng muốn ăn, làm cho nàng không cách nào cự tuyệt, bởi vì thật sự là quá đói.
151 Cửu vương phủKhông khí yên tĩnh làm cho cả vương phủ chìm trong u buồn, tựa như ngày hôm nay, mưa bụi liên tục kéo dài như không muốn tạnh. Cả ngày cửa phòng ở Đông viện không mở ra.
152 Oản Vu Tinh nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Mặc Âm Trần lắc lắc. . . . . . Một người đang rất tốt tại sao lại biến thành như vậy?"Âm Trần, ngươi xem, ta là Vu Tinh a.
153 Tay Mặc Âm Trần nắm chặt ngực, bên trong rất đau rất đau, giống như đang rỉ máu. . . . . . Oản Vu Tinh nhìn bóng dáng đang từ từ khuất khỏi tầm mắt, cúi đầu thở dài, nàng biết lòng mình bây giờ là vui mừng.
154 Từ Mộc Dương đang nghe, thì đột nhiên âm thanh dừng lại, vội chạy đi vào, thấy Âu Dương Sùng Hoa ngơ ngẩn nhìn dây đàn. . . . . . Sau đó, trên ngón tay trắng nõn rỉ ra một chút máu.
155 Tiếng mưa rơi đều đều. Trời cao như rơi lệ dường như không muốn ngừng. . . . . Tiểu Lục Tử đứng ở bên đường, tiếng “tất bóc” của ngọn đuốc cứ vang lên, ánh lửa chiếu lên mặt người, gió thổi.
156 Màn mưa triền miên rơi vào trong mắt, thấm ướt hết khóm hoa. . . . . . Sấm sét từ phía chân trời bất chợt nổi lên, âm thanh ầm ầm bùng nổ, tia chớp xé rách bầu trời tối đen như mực.
157 Đêm hôm đó, Âu Dương Sùng Hoa hôn mê nằm mộng. . . . . . Canh ba vang lên, Âu Dương Sùng Hoa yếu ớt tỉnh lại, trong thoáng chốc nàng lại ngủ, trong mộng nàng cũng đang giật mình tỉnh giấc.
158 Màn cửa sổ thật dầy hoàn toàn ngăn cách bóng dáng ngoài phòng, vầng sáng đèn Lưu Ly hoa sen chập chờn từ từ được thắp lên. Mạc Phi Lê ngồi ở trước gương đồng, giải ra kết quả phát sinh, mái tóc dài mềm mại rũ xuống, như tuyết như tơ lụa phất phơ trên mặt của hắn, làm nổi bật lên dung mạo thanh lệ xuất trần như ngọc.
159 Hoàng cung"Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . . "Thanh âm của Trường An từ ngoài điện truyền đến, hắn vội vã đi vào trong điện, tới trước mặt Mặc Ngạo Đình.
160 Tiểu Lục tử rời đi, trong đình vẻn vẹn chỉ còn lại Âu Dương Sùng Hoa và Mặc Âm Trần, cùng không gian tĩnh lặng. . . . . . Nước mưa gõ đều trên mái hiên, như xuyên thành trân châu từ từ rơi xuống.
Thể loại: Ngôn Tình, Võng Du, Xuyên Không
Số chương: 50