161 Vân Triệu vừa nghe thấy, nhất thời trợn trừng mắt, nhìn Lưu Nguyệt như nhìn quái vật. Nửa ngày sau, khoé miệng mới giựt giựt nói: “Không phải chứ, Lưu huynh, huynh không có đặt chỗ ngồi trước, định chen chúc cùng ngoại nhân ngoài đấu tràng? Lần này có nhiều người như vậy, ở ngoài căn bản nhìn không thấy cái gì đâu.
162 Vừa ngồi xuống, Vân Triệu liếc mắt một cái liền nhìn thấy đám người Trầm Mộc trên ghế đối diện, lập tức ánh mắt sáng lên, toàn bộ toát ra hưng phấn. Cây quạt trong tay không ngừng phe phẩy, miệng liến thoắng nói không nghỉ một hồi, mỗi người được nói tới quả thực đều quen thuộc hiểu rõ như lòng bàn tay, thật giống như cao thủ thất quốc đều là kẻ hắn nuôi trong nhà.
163 "Không biết, mới đến ba ngày nay, danh tác bao trọn nhà nghỉ Phượng Lai, không biết căn cơ, chỉ biết là họ Lưu. " Nghi Thủy thành chủ cũng đè thấp thanh âm.
164 Vân Triệu vừa nghe, mắt trợn trừng, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, vặn vẹo: “Lưu huynh, huynh muốn lên võ đài?”Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Vân Triệu đang không thể tin nổi, trầm giọng nói: “Có vấn đề à.
165 Người chung quanh vẻ mặt cũng tiếc nuối, nam tử tuấn tú như vậy lại sắp sửa máu tươi tung toé đương trường, quả thực đáng tiếc. Chỉ có Đỗ Nhất sau khi dâng dao cầm lên, đứng tại biên lôi đài, một tiếng cũng không nói, ngay cả thần sắc trong mắt cũng không có một tia thay đổi, trầm tĩnh.
166 Nếu không, tiếng đàn hoàn toàn không thể phát huy tác dụng, dã thú đều không nghe thấy, còn nói gì đến việc khống chế chúng. Nàng một chút nội lực cũng không có, tiếng đàn cũng chỉ như bình thường, từ đầu luyện hiển nhiên là không có hiệu quả, lấy âm ngự thú, nàng một chút cũng không luyện được.
167 Rất nhẹ, tiếng gió thổi qua, cửa sổ vô thanh vô tức mở ra một cái khe hở hẹp, một tia khói chậm rãi bay lên. Hết thảy đều rất nhẹ nhàng, nếu không phải Lưu Nguyệt là nhân tài kiệt xuất, chỉ sợ cũng không nghe ra có điều gì khác thường.
168 Dám động đến nàng, muốn tới cũng không được, muốn lùi cũng không xong. Hắc y nhân kia còn đang ở giữa không trung, dùng mắt thấy được hắn còn chưa kịp chạy vào chỗ khuất.
169 Lưu Nguyệt không để ý đến, Vân Triệu giống như cũng không cần Lưu Nguyệt phải trả lời, cúi đầu vừa đi vừa suy nghĩ, đẩy cửa ra ngoài. Lưu Nguyệt cũng không để vào mắt, hắn kích động như vậy làm gì.
170 Người đằng xa không nhìn thấy, nhưng thành chủ Nghi Thuỷ thành ngồi ở vị trí chủ vị thì thấy rõ ràng rành mạch hết, vẻ kinh ngạc trong mắt càng nhiều.
171 “Đúng vậy, tin tức truyền đến đây nói thế, hắn từ hướng Đông hải đến, đi qua Triệu quốc, đến Hậu Kim quốc của chúng ta, chỉ có một người hầu. ” Thành chủ Nghi Thuỷ thành thấp giọng nói.
172 Tám người còn lại, chia ra cứ hai người một trận, hàng ngàn cao thủ qua mấy ngày nay đã bị đào thải hết, chỉ còn lại tám người này, phân làm bốn trận, toàn là những trận cam go.
173 Lưu Nguyệt thoạt nhìn cường hãn cực kỳ, nguyên lai cũng chỉ có như thế. Dây đàn đã đứt, không thể điều khiến được gió, lúc này việc đối phó với Lưu Nguyệt trở nên vô cùng dễ dàng.
174 Lãnh khốc trong mắt ánh sáng lạnh chợt lóe, Lưu Nguyệt hừ lạnh một tiếng, ngón tay bắn ra, dây đàn màu bạc lập tức từ cố Lương Thành bắn ngược trở về, dao cầm trên tay không ngừng rung động.
175 Vừa lẩm bẩm nói: “Phải sửa như thế nào đây a. ”Những người khách quý xung quanh, nhất thời đều tập trung ánh mắt tại người Vân Triệu, vẻ thâm sâu không hề che giấu.
176 Không có Trầm Mộc, cũng không có Phong Thành, chỉ có bốn cái tên chưa ai từng nghe qua, trong đó, Lưu Nguyệt được một ghế. “Lưu huynh, ba ngày sau là trận cuối cùng, bốn người đồng thời đấu với nhau, ai có thể trụ đến cuối, chính là đệ nhất.
177 Vân Triệu không khỏi hít vào một hơi, lắc đầu, lấy lại bình tĩnh nói: "Đương nhiên không có. "Lưu Nguyệt nghe vậy chỉ cười, cũng không biểu hiện gì nhiều.
178 Vân Triệu giật mình, lăn ra đây? Cái gì lăn ra đây? Hắn không cảm giác được có. . . . . . Ý niệm trong đầu còn chưa rõ ràng, Vân Triệu đột nhiên khóe mắt nhướng lên, có người, chung quanh đây có người.
179 Lão bản của khách điếm tránh ở lò sưởi đặt đầu giường, run run co rúm người. Vốn nghĩ là trúng mánh lớn, ai dè lại là mời một tên sát thần tới, trời ạ, nếu cứ vậy, sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn khó mà giữ được.
180 Lão nhân tóc bạc nghe vậy, sắc mặt càng thêm thâm trầm như nước: “Chết tiệt, mạnh đến vậy, người đâu, các ngươi toàn bộ xuất động, đêm nay nhất định phải giết……”“Muốn giết ta, hảo, ta chính mình đưa đến cửa, xem thử các ngươi có cái bổn sự đó không.