141 “Nguyệt nhi, đi chăm sóc vết thương trên người đi. ” Trần quý phi thấy vậy, chậm rãi xoa đầu Lưu Nguyệt, nhẹ giọng nói. Đứa nhỏ này, thương tích cả người mà như chẳng để ý, trong mắt nàng, chỉ có Hiên Viên Triệt, chỉ có Hiên Viên Triệt đang hôn mê bất tỉnh kia.
142 Nguyệt nhi, con đừng đi theo, bọn họ không chào đón ngoại nhân tiến vào, nếu đi nhiều người, chỉ sợ ngay cả ta cũng bị chặn ngoài cửa, con yên tâm, ta quả quyết sẽ không hại Tam điện hạ.
143 Ta chờ chàng, nhiều lời muốn nói bất quá chỉ hàm gọn trong ba chữ, nhiều tâm tình trào dâng cũng chỉ chất chứa trong ba chữ này thôi. Trời xanh mây trắng, trời vẫn cứ trong vắt, mây vẫn cứ nhẹ trôi.
144 Tả tướng ngồi ở trong phòng, thân thể không ngừng run rẩy, tiếng kêu la thảm thiết bên ngoài vang lên, liên tiếp liên tiếp, khiến lòng người sợ hãi, hồn như sắp không còn giữ được nữa.
145 Huyết tẩy, vô thanh vô tức huyết tẩy. Toàn bộ Thiên Thần thủ đô đều lâm vào xơ xác tiêu điều. Thống lĩnh quân phòng giữ Kinh thành, Lễ bộ Thượng thư phủ, Lại Bộ Thị Lang phủ, đều lâm vào một mảnh thiết huyết xơ xác tiêu điều, huyết sắc lan tràn, không tiếng động lại ẩn chứa sát khí ngập trời.
146 "Báo, không có tung tích của Phỉ Thành Liệt. ""Báo, đã lúc soát toàn bộ tướng quân phủ, không có bóng dáng Phỉ Thành Liệt cùng tiểu nhi tử của hắn. "Liên tiếp tiếng bẩm báo tiếng vang lên, trong đêm tối không mang một tia độ ấm.
147 Trong đem tối, huyết sắc văng khắp nơi. Tời, càng ngày càng tối. Thiên Thần hoàng cung, đông cung thái tử. "Không cần, ta cầu ngươi, Lưu Nguyệt, ta van cầu ngươi, ngươi giết ta, buông tha Thừa Nhi đi, ta cầu ngươi.
148 Liễu hoàng hậu trong nháy mắt hoảng sợ nhìn Lưu Nguyệt, cơ hồ một chút phản ứng cũng không có. Sao có thể như vậy, nàng ta như thế nào đã biết nàng hạ độc? Mộ Dung Lưu Nguyệt này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại? Rốt cuộc là ai?Nàng như thế nào cái gì đều biết, nàng như thế nào cái gì đều làm được?Thân thể bắt đầu run rẩy, Liễu hoàng hậu thật sự sợ hãi, hoảng sợ trong mắt cơ hồ toàn bộ muốn nuốt lấy nàng.
149 "Két két. " Tiếng cửa bị phá nặng nề vang lên, trong ban đêm yên tĩnh lại thêm vạn phần cô quạnh. "Ngươi đã đến rồi. "Dưới ngọn đèn dầu ảm đạm,thái tử Hiên Viên Thừa một thân áo mãng bào ngồi trong đại điện, trong tay bưng một chén rượu thưởng thức, trên mặt tràn đầy thản nhiên, mỉm cười nhìn Lưu Nguyệt.
150 Khóe miệng chậm rãi chảy xuống một tia máu đen, Hiên Viên Thừa nhìn phía sau lưng Lưu Nguyệt , nhẹ giọng nói: "Lưu Nguyệt, có một số việc ngươi không biết, Triệt cũng không biết, dung mạo của ngươi, này dung mạo, ai.
151 Bảy đại quốc đại lục đã nhiều năm không có chiến tranh quy mô lớn, chỉ có tiểu đánh tiểu nháo thu phục mấy tiểu quốc nhỏ xung quanh thôi. Hiện tại Trần quốc cùng Triệu quốc đã phái binh đến đóng tại biên giới giáp ranh Thiên Thần, đây chính thức là hăm he rình rập Thiên Thần bọn họ, lòng dạ khó lường.
152 Thiên Thần không có Hiên Viên Triệt, nhưng còn có Lưu Nguyệt. Nàng không hiểu, nhưng nàng có thể học, chỉ cần nàng còn ở đây, những người dám hăm he Thiên Thần quốc, đều phải quắn đít quay về nhà.
153 Kẻ không có lòng dạ xưng vương trở thành đệ nhất cao thủ, thì cũng có tâm muốn đoạt huyết thiếm thừ. Nếu còn có kẻ không muốn đoạt huyết thiềm thừ, thì chắc là tâm đã gà chó lên trời.
154 Trời xanh mây trắng, xe ngựa ở trên quan đạo từ từ mà đến, không nhanh không chậm, dường như cũng không bị ảnh hưởng bởi không khí nóng bỏng của Nghi Thủy mà đi nhanh hơn.
155 "Không có. " Người bên ngoài xe cũng nhanh chóng trả lời. "Giáng một cấp, chính mình đi lĩnh ba mươi côn bổng. " Thanh âm rất lạnh, thực bình thản. Kẻ bên ngoài xe ngựa vừa nghe nhất thời cúi đầu, nhanh đáp: "Tuân Lệnh""Chuyện lớn như vậy, Độc Cô Dạ của Ngạo Vân như thế nào có thể không đến, Hậu Kim làm trò xiếc, hắn chẳng lẽ nhìn không ra, các ngươi cư nhiên lại không có thu được động tác gì của hắn.
156 Mi không vẽ mà dày, thần không tô mà sống động, mắt như sao sáng, phong thái hơn người. Trong nháy mắt, mọi người chung quanh nhất tề an tĩnh lại, trong lòng đều cùng loé ra ý niệm này.
157 Lưu Nguyệt lúc này đang cải nam trang, một thân áo bào màu nguyệt bạch, dấu đi sát khí thiết huyết, chỉ còn lại vẻ tuấn mỹ cùng trong trẻo lạnh lùng, không giống các nữ tử cải nam trang nửa mùa khác, một thân tiêu sái cùng kiêu ngạo kia, khiến ngay cả một nam tử bình thường cũng thẹn không bằng, nhìn kỹ, chân chính là một tuyệt thế nam nhi.
158 Nàng không có binh pháp, cũng không hiểu mưu lược, nhưng Lưu Xuyên bọn họ có cả đống. Hơn nữa, cũng không biết như thế nào mà danh tiếng của Mộ Dung Lưu Nguyệt nàng cư nhiên cũng rơi vào tay Trần quốc và Triệu quốc, vừa nghe nàng Mộ Dung Lưu Nguyệt mang theo binh sĩ cùng tướng lãnh của Hiên Viên Triệt tiến đến tọa trấn, Trần quốc cùng Triệu quốc cũng có phần trở nên rụt rè.
159 Trong thời cận đại, vũ khí lạnh còn chưa được phát minh hay được sử dụng. Vậy nên trong loại trường hợp này, muốn chiến thắng toàn bộ, không thể thành công trong ngày một ngày hai.
160 “A, đa tạ huynh đệ, đa tạ huynh đệ. ” Vân Triệu kia vừa thấy Lưu Nguyệt đáp ứng, lập tức vui vẻ ra mặt, khẩu khí (cách ăn nói) thân cận, một khắc trước chỉ là bằng hữu, giờ đã thành huynh đệ.