181 Cổ họng ú ớ vài tiếng, lão nhân đầu bạc ngẩng đầu nhìn kẻ đang đứng trước mặt mình, thủ hạ của Lưu Nguyệt _ Đỗ Nhất từ trước đến nay chưa lộ ra một chút công phu.
182 Lưu Nguyệt con mắt hơi chuyển động, năm ngón tay liền đặt lên cầm huyền, trên mặt thần sắc cũng không động. "Lưu huynh đệ chậm đã hãy trả lời. " Ngay trong lúc Lưu Nguyệt đặt tay lên cầm huyền, trong nháy mắt, phía sau một đạo âm thanh hùng hậu vang lên.
183 Một vòng ánh sáng trăng, chiếu rọi rõ ràng tình thế bên dưới. Một mình Lưu Nguyệt lẻ loi đứng giữa ngã tư đường, chung quanh là bóng đen thật thâm, âm khí dày đặc.
184 Từ trước tới nay, còn chưa có ai dám chống đối với nhiều thế lực một lúc như vậy, Lưu Nguyệt quả thực cuồng vọng, cuồng vọng vô biên, đến mức khiến người ta muốn huỷ diệt nàng hoàn toàn.
185 Trăng lạnh, ánh trăng càng lạnh hơn, sinh tử chỉ trong chớp mắt. Đôi mắt lạnh như băng của Lưu Nguyệt chợt loé, sát khí trong mắt ào ạt tuôn ra, không phải lạnh như băng nữa, mà là một loại bùng nổ, một loại hơi thở tử vong tuyệt đối.
186 Thời gian trong nháy mắt giống như ngưng lại, mọi người xung quanh đều đồng loạt dừng tay, nhìn về phía bên này, hẳn là đã muốn bụi bậm lạc định rồi. Vòng vây ngày càng khép chặt, Lưu Nguyệt đứng trong bóng tối hơi hơi cúi đầu, trên người đã bị đâm cùng lúc bởi ba thanh trường kiếm, mà ở phía sau lưng, kiếm của hắc y thủ lĩnh kia đã muốn xuyên thấu quần áo của nàng.
187 Hai thủ lĩnh thân hình lực lưỡng, nhất tề phịch một tiếng ngã xuống. Ở vị trí trái tim, một vết máu lan ra, đây chính là trí mạng chi thương. ( vết thương chí mạng)Kiếm, theo bọn họ từ trên người Lưu Nguyệt rút ra, trên quần áo nàng có đến bốn lỗ hổng lớn, vậy mà Lưu Nguyệt ngay cả một chút trầy xước cũng không có.
188 Những điểm máu trên thân thể nàng như hồng mai nở rộ, không nhiễm chút khí huyết tinh, ngược lại càng khiến nàng thêm tuấn lãng khôn cùng. Khuôn mặt lãnh đạm không có biểu tình, cắt đuôi những kẻ đuổi giết nàng, thật sự rất dễ dàng.
189 Nhưng mà, nơi này không có, dù không khí trầm lặng, cũng không mang tính công kích gì, nàng không phải thần, không cho rằng nơi này không đi được. Nghiêng tai nghe tiếng nước chảy phía trước, thực thanh u, cứ như đang gần quanh đây.
190 Lưu Nguyệt lắng tai nghe, đột nhiên nhướng mày, chậm rãi tựa người vào cây ngô đồng bên người, lạnh lùng nghe tiếng bước chân càng ngày càng đến gần. Đám người này thoải mái tới gần nàng không chút che dấu.
191 Lưu Nguyệt thấy vậy liền biết tuy rằng hoài nghi nhưng hắn không nhìn ra nàng. Nam trang kiếm được không khó, khí chất lại càng thêm không cần cố ý ngụy trang, ai nói chỉ nam tử mới có thể duy ngã độc tôn, thể đỉnh thiên lập địa.
192 Không chiếm được chính là hủy diệt, không thể thần phục thì chỉ là đồ vô dụng. Chính là, từ xa nhìn thoáng qua, hắn đột nhiên đổi ý, hắn không muốn giết nàng, không biết vì cái gì, chính là không muốn.
193 Dứt lời, liền xoay người đi vào trong rừng cây. “Ngươi đứng lại đó cho ta. ” Lưu Nguyệt vừa thấy Độc Cô Dạ đi, hai mắt trầm xuống, phong nhận trong tay bắn ra hàng loạt, đuổi gấp theo hắn.
194 Thành chủ Nghi Thuỷ thành gật đầu nói: “Toàn bộ giết, không có tha một phe nào, dùng toàn lực giết chết, xuống tay cực ngoan độc, xem ra thật sự không phải người của bọn họ.
195 Ba ngày, nhoáng cái đã trôi qua, đảo mắt nhìn ánh rạng đông buổi sớm, đã muốn xuyên thấu phía chân trời, toả sự ấm áp ra khắp bốn phương tám hướng. Dòng người nối nhau, toàn bộ Nghi Thuỷ thành đều chen chúc chật như nêm, cơ hồ mọi người trên khắp đại lục đều đến đây, trận đấu cuối của đại hội, ai trụ lại cuối cùng, ai là thiên hạ đệ nhất.
196 Tiếng bước chân đã tới rất gần, ngay sau đó, một người từ trong bụi cây xông ra, hé ra khuôn mặt sáng lạn như ánh mặt trời, Vân Triệu. “Huynh đệ của ta, huynh quả nhiên ở trong này, ta tìm thật khổ.
197 “Ai nói ta bỏ cuộc. ” Trên lôi đài, người chủ trì còn chưa nói xong, một âm thanh lạnh như băng đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của hội trường.
198 Xem ra ba ngày nay nhất định trải qua rất nhiều trận chiến kịch liệt, Lưu Nguyệt một thân tàn tạ, không biết phải trải qua bao nhiêu gian khó mới có thể đến, nhưng chỉ cần đến được đây là tốt rồi, còn sống là tốt rồi.
199 Ba người trên lôi đài lập tức biến sắc, trường kiếm trong tay vung lên, trên lôi đài chỉ nghe thấy những tiếng binh khí va chạm nhau keng keng keng keng.
200 “Thật xinh đẹp. ” Trung niên nhân ngồi trên ghế khách quý, thấy vậy, thần tình tán thưởng, ngón tay nhẹ gõ gõ tay ghế, mặt mày đầy vẻ cao hứng. Mà những người khách quý chung quanh, mặt mày lại khó lường, sắc mặt âm trầm.