201 Thiên hạ đệ nhất, bốn chữ ngắn ngủi, như dòng suối nhỏ nhập vào biển rộng, như đốm lửa cháy lan ra đồng cỏ mênh mông, uốn lượn trời cao. Trời xanh mây trắng, giữa ánh mặt trời vàng rực rỡ.
202 Vân Triệu dưới lôi dài thấy vậy, vội vàng nhảy lên, túm lấy Lưu Nguyệt bỏ chạy. Một bên Nghi Thủy thành chủ cùng người trung niên thấy vậy, cũng vung tay lên, lập tức có người đi theo Lưu Nguyệt để bảo hộ nàng.
203 Vân Triệu chăm chú nhìn Lưu Nguyệt, tươi cười sáng lạn đi tới bên cạnh nàng. “Trời ạ ! Mệt chết ta !” Đặt mông ngồi xuống bên cạnh Lưu Nguyệt, Vân Triệu biểu tình oán giận nhưng lại không che giấu được sự cao hứng cùng hưng phấn.
204 Một người thần kì như Lưu Nguyệt, lại theo đuổi những điều phàm tục như vậy, thật sự làm cho hắn nín thở. “Tốt lắm, tốt lắm ! Ta có họ hành thân thích ở Tuyết Thánh quốc.
205 Khí độ tao nhã như vậy, trên đời này tìm được mấy người. Trong trẻo lạnh lùng, độc ngạo cùng cuồng liệt, nhưng như vậy lại khiến cho người ta mê man. Nhẹ nhàng cắn chặt răng, trên mặt Vân Triệu lộ tia buồn bã, nhìn Lưu Nguyệt nói : “Chúng ta sẽ chia tay nhau, huynh đệ.
206 Chính mình không quả quyết như thế từ khi nào?Trăng sao trên cao, một mảnh tinh quang toát ra. Đi vào phòng, Lưu Nguyệt nhìn vết vàng ố do nước trà trên quần áo, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía hậu viện.
207 Khuôn mặt trước mắt, hai mắt xanh tím. Trên mặt hắc một khối, xanh một khối, mũi chảy máu, môi dập nát. Khuôn mặt tuấn lãng đến mặt trời cũng thua kém trước kia, giờ đây thê thảm cực kì.
208 Hiện nay, bọn họ toàn lực bảo hộ, tự nhiên sẽ không có bất kì kẻ nào có thể kiêu ngạo. Cảnh xuân sáng lan, trăm hoa đua nở, hương thơm ngào ngạt. Đi đường cũng không lo tịch mịch.
209 Mi không vẽ mà cong vút, tuấn mỹ vô song. Quần thần cao thấp Hậu Kim quốc đã sớm nghe nói tân Tam phẩm Phiêu kỵ tướng quân này, nhân diện vô cùng tối, không ngờ chính mắt gặp, so với đồn đãi còn đẹp hơn mấy lần.
210 “Lưu ái khanh từ hải ngoại tới, thẳng thắn chân thành, lại trung tâm với quốc chủ, thiếu niên anh tài như thế, nên trọng dụng. ” Hậu Kim quốc chủ cười nhìn Lưu Nguyệt.
211 Nhìn Lưu Nguyệt phía dưới, Hậu Kim quốc chủ chậm rãi gật đầu cười nói : “Không tồi ! Không tồi ! Hoàng nhi nói có lí. Hôm nay đã vui, bổn vương bây giờ lại càng thêm vui, đặc biệt ban thưởng thập thất công chúa cho Lưu ái khanh.
212 “Đủ ngoan độc, rất nhanh. Thần Phi này thật không thể xem thường. ” Quơ chiết phiến trong tay, vẻ mặt Vân Triệu âm trầm. Đánh giá Lưu Nguyệt từ trên xuống dưới.
213 Vó ngựa như bay, vừa nhìn thấy đã biến mất, như ngựa thần lướt trên tầng mây, ngay cả thiên lý mã bình thường cũng không đuổi theo kịp. Bốn con ngựa như hoà vào bóng đêm mà chạy, tốc độ thế này, mà thân xe ngựa lại vô cùng vững vàng, một chút xóc nảy cũng không có.
214 “Rất náo loạn. ” Lưu Nguyệt thản nhiên trả lời một câu. Từ lúc tuyên bố tin tức nàng sắp kết hôn với công chúa gì gì đó đến giờ, phủ tướng quân của nàng, quả thực thành cái chợ.
215 - “Điện hạ, bên Tây Hán có tin tức. ”Tây Hán, mặt mày Lưu Nguyệt khẽ nhúc nhích. Tây Hán chính là tổ chức bí mật cực lớn của hoàng gia Kim Quốc, dùng lời nói hiện đại mà nói là một cơ cấu, nơi chuyên đào tạo các gián điệp chuyên nghiệp.
216 "Phải" phỉ nghiêm lập tức cung kính nói. Lưu Nguyệt khoé miệng còn hơi hơi nhếch lên một cái, cũng không nói nhiều. "Đi, hôm nay nếu ra cung, vậy đi tơí chỗ Tam Đệ.
217 “Ngân châm. ” Lưu Nguyệt lạnh lùng nói một tiếng. Thị vệ bên cạnh lập tức dâng lên, Lưu Nguyệt đưa tay tiếp nhận, ở đầu vai Phỉ Nghiêm chọc một chút, chỉ thấy một dòng máu đen chảy ra, rất tanh hôi.
218 Đây là con át chủ bài của hậu Kim quốc, là ba năm nàng tìm kiếm cũng không thăm dò được, Tây Hán. Trong mắt chợt lóe lên một tia cười lạnh, phí hết tâm huyết còn không cầu được, giờ đây nàng lại thoải mái đi vào bằng cửa chính.
219 Lúc này chính mặt âm trầm, một bên theo trong bình lấy ra viên thuốc màu trắng , rất nhanh nhét vào miệng phỉ nghiêm , một bên không ngừng hướng dược vật mạt mạc danh kỳ diệu trên người phỉ nghiêm Lưu Nguyệt thấy vậy đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn.
220 Thần phi nghe lời này toàn bộ mặt mày nhăn thành một đoàn, nửa ngày mới xoay người nhìn Lưu Nguyệt nói: "Ngươi nhìn ra một phần?"Lưu Nguyệt Sắc mặt không đổi nhìn Thần Phi: "Ta không hiểu độc.