41 Thái hậu cao cao tại thượng ngồi trên ghế chạm khắc tinh xảo
Bên cạnh còn có một nữ nhân ân cần hầu hạ cho
Các vị khuê các khác yên ổn ngồi xuống, đều cố tỏ ra thật thanh nhã, bởi hôm nay là ngày đầu tiên họ ra mắt vị thái hậu này, cần đạt được ấn tượng tốt, để còn phát triển được sau này
Tất nhiên chỉ bao gồm các mỹ nhân, tiệp dư mới nhập cung, còn lại đều là phi tần lâu năm, mà cho dù là phi tần lâu năm, thì việc lấy lòng thái hậu chẳng bao giờ muộn cả
" Ai gia tập hợp các ngươi lại, cũng chỉ muốn thông báo một chuyện " Thái hậu nhẹ nhàng thổi ly trà nóng, giọng nghiêm túc nói
" Chúng thần thiếp xin được thái hậu chỉ dẫn " Các phi tần đều đồng thanh trả lời, như được sắp đặt sẵn
Nữ nhân bên cạnh cười nhạt, quả thật là như một chiếc máy cát - sét vậy, cứ muốn phát thì chỉ cần nhấn nút
Thái hậu gật đầu hài lòng, nắm lấy tay nữ nhân bên cạnh, ôn tồn nói:
" Đây là Tiểu Hoài, đi theo ai gia từ lúc ai gia trên chùa Phổ Đà, ta mong các ngươi chiếu cố nàng cho tốt "
Tiểu Hoài vận y phục đơn giản, tóc tùy ý buộc gọn, gương mặt còn bị che bởi lớp mạng mỏng bằng lụa, nhưng mắt nàng rất đẹp, là đôi mắt biết cười
" Tiểu Hoài thỉnh an các vị nương nương " Giọng nàng rất trong trẻo, ý cười trên mắt càng nồng đậm
" Tiểu Hoài cô nương khách sáo rồi " Hoàng hậu vui vẻ, còn đưa cho nàng một vòng tay bằng ngọc
" Đúng vậy, đúng vậy " Đám phi tần khác như được hoàng hậu đẩy thuyền ra biển, vội đồng thanh lấy lòng
" Tiểu Hoài cô nương sao lại đeo mạng che mặt vậy? " Nhan quý phi như lơ đãng hỏi
Nàng đưa tay che mặt, giọng dịu dàng đáp:
" Tiểu nữ gương mặt xấu xí, không dám dọa sợ các vị nương nương "
" Hoài nhi lúc trước đỡ cho ta một nhát dao của thích khách, nên mới bị hủy dung " Thái hậu tốt bụng giải thích, còn có chút áy náy nhìn nàng
" Ra là một cô nương có tấm lòng thiện lương " Nhan quý phi à một tiếng như đã hiểu
Thanh Lan bên cạnh đắc ý hơn ai khác
Lúc trước Tần Uyển Tình được sủng ái vô hạn, nhưng sau đó thì sao?
Qua bên Vũ quốc cũng chỉ là hôn lễ đơn giản
Bây giờ xuất hiện thêm một Tiểu Hoài, nhưng ả lại bị hủy dung
Hủy dung! Tức là mất đi một vũ khí, sự tôn nghiêm còn sót lại của một nữ nhân
Đạt được sự sủng ái của thái hậu thì có làm sao? Đơn giản chỉ bị hủy dung mà muốn gia nhập vào hoàng thất sao?
Xem ả ta còn không được phong tước vị, chắc gương mặt xấu xí ấy sợ là dọa cho hoàng thượng thất kinh rồi
Nên sắc mặt Thanh Lan hơi hòa hoãn, còn tốt bụng nói thêm vài câu khen ngợi
Tiểu Hoài không đáp lại, chỉ e lệ gật đầu, đủ biết nàng đúng là nữ tử khuê các có dạy dỗ
.
42 Tiểu Hoài ngồi đọc sách gần vườn sen, lại đúng vào mùa sen nở, nên khung cảnh rất đẹp
Tô Nhã Nhã vận y phục đơn giản, từ xa bước tới
" Tiểu nữ bái kiến Tô tiệp dư " Tiểu Hoài hơi nhún người xuống, nhưng đầu vẫn ngẩng cao
Tô Nhã Nhã không để ý đến hành động của Tiểu Hoài, chỉ nói:
" Tiểu Hoài cô nương khách sáo rồi, cứ xưng tỷ muội là được "
" Tiểu nữ không dám, vẫn giữ nguyên như vậy tốt hơn " Tiểu Hoài từ tốn bác bỏ
Đùa gì vậy, đây là nữ nhân của phụ hoàng đấy
" Cô nương quả là khuê nữ có dạy dỗ " Tô Nhã Nhã cảm thán một câu, lại cảm thấy khí chất của cô nương này khá giống một người quen, nhưng lại có cái gì đấy không đúng
Tiểu Hoài chỉ cười, đưa tay nhẹ nhàng châm trà nóng
Tô Nhã Nhã có cảm giác, nếu cô nương này không bị hủy dung, thì nhan sắc cũng chính là nghiêng nước nghiêng thành
Đáng tiếc số phận lại đen đủi như vậy
" Ai da, ngươi quả là chân chó nhanh thật đấy nha, làm phiền tới Tiểu Hoài muội muội rồi " Tề Liên Băng cao giọng nói, đi hai bên còn có hai tiểu mỹ nhân khác bên cạnh, nàng ta vẫn thích mặc y phục chói mắt người nhìn như trước, gương mặt vẫn trang điểm hoa lệ
Cứ như là sẵn sàng chuẩn bị lên xe hoa lần 2 bất cứ lúc nào
Lần này thì Tiểu Hoài cũng không chào hỏi gì, chỉ gật đầu lấy lệ
" Tiểu Hoài muội thật may mắn, lấy được sự sủng ái của thái hậu " Tề Liên Băng cười khẽ, lướt nhẹ qua gương mặt bị che kín của Tiểu Hoài, nàng ta càng đắc ý cười cợt
" Tề tiệp dư quá khen rồi " Tiểu Hoài không hề tức giận, chỉ chú tâm châm trà, một lát sau, nàng rót từ từ vào từng chén sứ, nhìn động tác rất đẹp mắt
" Hoài muội có thể cho bản cung xem gương mặt của muội được không? Có lẽ bản cung sẽ có cách giúp muội " Tề Liên Băng tỏ vẻ làm người tốt, thực chất chỉ muốn trêu chọc cho hả dạ
Tiểu Hoài cười nhạt, ý cười trên mắt còn hiện rõ, nàng đưa cho Tô Nhã Nhã một tách trà, rồi cầm tách trà từ từ tiến tới cạnh Tề Liên Băng
" Tiểu nữ chỉ sợ dọa Tề tiệp dư thôi "
Tề Liên Băng như bị hút sâu vào đôi mắt ấy, lúc hoàn hồn lại thì phát hiện chén trà đã ở trên tay mình từ bao giờ
Chén trà mới pha nên còn nóng, lại làm bằng gốm sứ mỏng nên lại càng nóng hơn, mà da tay Tề Liên Băng vốn ngọc ngà từ nhỏ, chạm phải vật gây tổn hại liền hốt hoảng ném ra xa, lại trùng hợp ném trúng Loan mỹ nhân bên cạnh
Loan mỹ nhân bị trà nóng hất vào mặt, vội vàng sợ hãi hét ầm, nàng ta khóc nấc lên, da mặt bỏng rát đến khó chịu
" Mặt của ta.
43 Hoàng thượng tức giận ném cả bộ ly sứ đắt tiền xuống đất
" Chuyện này là sao? "
Lí thái y run rẩy quỳ xuống, mồ hôi chảy ướt đẫm cả áo
" Thần. .
44 Hoàng thượng vận long bào vàng tươi trang trọng, từng bước ngồi lên ghế rồng chạm khắc tinh xảo, khí thế vô cùng uy nghi
Sau khi cho phép thượng triều, chúng quần thần lập tức dâng tấu sớ, một số người mồ hôi đã chảy ướt y phục, vì họ sợ mấy cái tấu sớ này sẽ làm hoàng thượng giận điên lên mất
Tề tướng quân đi đầu, nói về chuyện biên cương:
" Bẩm hoàng thượng, Xiêm quốc sau hơn 5 năm ngủ yên, bây giờ đang quay lại tuyên chiến, chúng chuẩn bị rất tốt, còn liên minh mười nước nhỏ, hiện đang trên đường đến Tần quốc, trước đấy chúng phá thành tại phía Tây, quân phía Tây cần viện trợ "
Nghe được tin này, lòng mọi người lạnh toát, xong rồi
Mặc dù nước Xiêm là một vong quốc, nhưng sức chiến đấu của chúng rất mạnh, năm ấy phải thỏa hiệp rất lâu mới có thể dành được chút bình yên, giờ lại.
45 Xin phép dành chút ít thời gian giải thích:>
Còn nhớ trước khi Tình nhi xuyên, nàng tên là Ngôn Hoài không?
Còn Tần Uyển Thanh, danh phận có chút rắc rối, từ từ sẽ hiểu ra thôi, có nhiều bạn hỏi tại sao Thanh Lan là tỷ tỷ ruột của nu9 mà lại hại nu9 đúng không? Thì tớ đang cố gắng đan xen câu trả lời trong cốt truyện cho các bạn đây:>
Còn việc nhiều nhân vật, quả thật là khá nhiều, đôi lúc kể cả tớ cũng quên thôi <3 nhưng="" tớ="" đã="" cố="" nhấn="" mạnh="" các="" nhân="" vật="" liên="" quan="">3>
Riêng phần Lí thái y, chương này sẽ làm rõ cho các bạn, vả lại Thiện Châu đã từng xuất hiện ở mấy chương đầu rồi đấy, mặc dù em ý hơi mờ nhạt một chút
Cảm ơn đã đọc dòng giải thích sơ sài này của tớ <3 tớ="" rất="" vui="" khi="" các="" bạn="" đặt="" ra="" câu="" hỏi,="" tớ="" rất="" sẵn="" lòng="" rep="" toàn="" bộ="" những="" thắc="" mắc="" của="" các="" cậu="">3><>
.
46 " Tiểu Lan! Tiểu Lan à! "
Thanh Lan nghe tiếng ai đó gọi, giọng nói rất non nớt, cũng rất quen thuộc. .
Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, đây không phải phòng của nàng, xung quanh đều là cỏ xanh mướt, còn điểm thêm vài bông hoa vàng xinh đẹp, trải dài không thấy chân trời
Đối diện nàng là một đứa bé vô cùng đáng yêu tầm 10 tuổi, ăn mặc sang trọng, từ trên xuống dưới đều là trang sức đắt tiền, y phục đỏ như máu, mái tóc cài đầy trâm quý giá
Đứa bé cầm một bó hoa màu vàng, miệng cười rất tươi, còn ngọt ngào:
" Tiểu Lan, nhanh lên nào, nếu không sẽ bị mọi người bỏ lại đấy "
" Uyển.
47 Tô Nhã Nhã thận trọng chỉnh lại y phục, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười xinh đẹp, còn yêu kiều vén sợi tóc mai ra sau tai
Đúng là khuê nữ có dạy dỗ, làm gì cũng đều tôn lên khí chất của nàng ta
Sau khi thấy Tiểu Hoài ngồi xuống rồi, nét mặt nàng ta càng vui vẻ, còn sai nha hoàn đưa ít bánh hoa đào tinh xảo cho Tiểu Hoài
" Tiểu Hoài cô nương, đây là chút lòng thành của bản cung "
Tô Nhã Nhã nhẹ nhàng vén tay áo lên, đích thân mở hộp bánh ra, những miếng bánh màu hồng đào xinh đẹp tinh tế, lại còn có mùi thơm thoang thoảng
Tiểu Hoài mỉm cười, cũng không lấy cái nào, chỉ đặt cái hộp ở bên cạnh
" Cái này là chê tay nghề của bản cung sao? "
Nàng ta vẫn giữ nguyên tư thế, một lát sau cười xòa ngồi xuống, gương mặt chẳng một chút gượng gạo, từ đầu đến cuối vẫn giữ tâm trạng thoải mái
" Thứ tiểu nữ nói thẳng, tiểu nữ thật sự không tiện "
" Tại sao vậy? "
Tiểu Hoài chỉ vào mạng che mặt, không đáp
Hương hoa đào bay mùi nhàn nhạt dễ chịu, khí trời đang dần chuyển lạnh, Tú Yên liền đem áo lông chồn khoác lên người Tiểu Hoài, rồi cung kính lui xuống
Tô Nhã Nhã nói thêm vài câu, cảm thấy hơi mệt trong người, nên cũng cáo lui về trước
.
48 Tần Phục uống ngụm nước trắng, gương mặt trắng trẻo bị rám nắng đến thảm, nhưng vẻ yêu nghiệt chỉ có tăng không giảm, càng làm cho hắn trở nên cường tráng
Hắn nhìn khung cảnh hoang tàn bên ngoài, chỉ toàn cát với xương rồng, lâu lâu còn có vài loại côn trùng bò sát đi ngang qua, đặc biệt là nóng đến mức muốn giết người, kể cũng lạ, đáng lí phải là lạnh thấu xương, nhưng nhiệt độ vẫn như ban ngày
Tần Phục lại nhìn đệ đệ của mình, hắn ta khoác chiến giáp dày đặc lại nặng chục cân, nhìn vào chỉ cảm thấy nóng mắt, nhưng hắn ta vẫn không than thở tiếng nào, chỉ nghiêm túc vạch kế hoạch mới trên bản đồ
" Tứ đệ, uống nước không? " Tần Phục đem một vò nước mới, cảm thán sức chịu đựng của Tần Phúc
" Cảm ơn huynh " Tần Phúc vẫn không giời mắt ra khỏi bản đồ, ngoài trời tuy nóng nhưng hắn cũng chẳng rơi giọt mồ hôi nào
" Tình hình sao rồi? "
" Nếu chúng không có tiếp viện kịp thời, thì quân ta hoàn toàn thắng lợi "
" Tiểu muội chẳng phải lo rồi còn gì? "
Tần Phúc im lặng giây lát, mặc dù hắn tin tưởng Tần Uyển Tình tuyệt đối, nhưng không có nghĩa là hắn không lo cho trường hợp xấu nhất có thể
" Kế hoạch của muội ấy lúc nào cũng khác người "
" Hả? À! Nhìn thì có vẻ ấu trĩ, thực chất lại một nhát chết người, ta cũng nên tin muội ấy đi, chuẩn bị tốt là được " Tần Phục cười xòa, hắn là người không quan tâm nhiều đến triều chính, ai không phải người hắn thân thuộc, thì chết cũng chả sao, giống như lúc này, hắn thà dung túng muội muội mình, còn hơn là lo cho đám dân chúng kia
Khụ! Nói thẳng thì hơi khốn nạn một tí
Nhưng thật sự Tần Phục không phải là vị vua tốt, bây giờ cũng vậy, sau này cũng vậy, nhìn hắn tốt bụng vậy thôi, chứ lòng dạ cũng chẳng phải sạch sẽ gì
" Báo!! Quân địch đang tấn công ở phía nam " Một tiểu binh hớt hải chạy vào, viền mắt hơi thâm quầng nhưng đôi mắt rất sáng, cơ thể hăng hái hẳn lên
" Cho quân tập trung tại hồ nước " Tần Phục khoác chiến giáp vào, nghiêm giọng ra lệnh, mặc dù có hơi lưu luyến bộ y phục mát mẻ kia
" Hả? " Tiểu binh khó hiểu, hồ nước chẳng phải ở phía bắc sao? Hắn rõ ràng báo ở phía nam cơ mà, hay hắn báo nhầm?
Dường như nhận ra bản thân mình thất lễ, tiểu binh vội cúi đầu nhận lệnh, lúc ra ngoài còn nhỏ giọng hỏi tại sao
Tại sao ư?
Ngay cả người ra lệnh cũng chẳng hiểu tại sao
.
49 Hoàng cung đêm nay im lặng đến lạ, không còn thấy những chiếc đèn lồng rực rỡ sắc màu nữa, thay vào đó là những ngọn đuốc thô đặt khắp mọi nơi
Thanh Lan ngẩn ngơ nhìn cung hoàng hậu, đôi chân hơi chùng bước một chút, rồi tự dưng quay đầu
Nàng muốn chạy, chạy khỏi vũng bùn này
Đôi tay siết chặt thủy chủ, cảm nhận được hơi lạnh của kim loại, nàng mới dần trở nên bình tĩnh, đôi mắt càng trở nên ngoan cường hơn
.
50 Tần Phúc lùi về sau một bước, đôi mắt đã dần trở nên bình tĩnh hơn, thiết kiếm cắm thẳng vào trong cát
Xiêm Mặc chỉ cười, mặt nạ bạc trên mặt bị cắt làm hai mảnh, lộ ra gương mặt yêu nghiệt, có chút yếu ớt như người mang bệnh
" Ngươi không dùng hết sức? "
Đây là một câu khẳng định
Xiêm Mặc không đáp, thái độ dửng dưng này càng làm Tần Phúc khó chịu, đây chẳng phải là xem thường nhau sao?
" Các ngươi chặn chi viện rồi ư? " Giọng Xiêm Mặc trầm tĩnh, căn bản chẳng để câu hỏi của Tần Phúc vào mắt " Các ngươi nghĩ chặn hết rồi sao? "
Hắn ta cười lớn, nhưng không làm gương mặt xinh đẹp kia trở nên xấu xí chút nào, thái độ vô cùng ngạo mạn, chẳng khác nào coi trời bằng vung
Tần Phúc cầm thiết kiếm tiến thẳng vào hắn ta, rõ ràng Xiêm Mặc đang dùng chiêu khích tướng, biết như vậy, nhưng vẫn để hắn ta làm càn
Xiêm Mặc chỉ né tránh, đôi lúc đưa tay chặn đường kiếm, rồi lại né tránh, hắn ta đang đợi chi viện, cũng giống như đợi một cái gì khác
Nghe thấy tiếng ngựa từ xa, hắn ta nhếch nhẹ môi
Nhưng người mà hắn ta muốn thấy không đến, chỉ là hai nữ nhân quen thuộc,gương mặt xinh đẹp như hoa, mỗi người đều có nốt ruồi son bên mí mắt, một người bên trái, người thì bên phải, mặc bạch y, tiếc là cả người đều bị nhuốm máu đỏ tươi, nếu không phải tà áo không dính nhiều máu, thì chẳng ai nhận ra màu của y phục lúc ban đầu
Xiêm Như Lệ
Xiêm Như Như
Bọn họ sao lại ở đây?
Hai nữ nhân càng tiến đến gần, sau lưng có rất nhiều binh lính quân Tần
" Các người đây là tạo phản? " Xiêm Mặc lạnh lẽo nói
" Đúng vậy "
" Bát công chúa? Cửu công chúa " YY đứng đằng xa, ngạc nhiên thốt lên, nhưng vẫn hăng say đấu kiếm với Tề Thương
" Dừng lại đi, chẳng phải họ cho Xiêm quốc một con đường sống hay sao? Người còn muốn cái gì nữa? " Xiêm Như Lệ hét lên, khóe mắt đỏ hoe, nàng trước đây là công chúa sống trong nhung lụa muốn gì được đấy, còn bây giờ lại đem kiếm giết hại người của nước mình, cứ nghĩ đến lại khó chịu
" Xàm ngôn " YY quát to, giờ chẳng còn cái thái độ cung kính lúc nãy nữa
" Các ngươi làm vậy có ích gì? " Xiêm Như Như bình tĩnh hơn rất nhiều
Khung cảnh thoáng chốc im lặng, mùi máu tươi càng nồng hơn, toàn binh lính của Xiêm quốc đều bị diệt sạch, ngay cả YY cũng vận khinh công trở về gần Xiêm Mặc, cả người chật vật vô cùng
Xiêm Mặc nhìn Xiêm Như Như cùng Xiêm Như Lệ như muốn ăn tươi nuốt sống, mặc dù bị đẩy vào bước đường cùng, hắn ta cũng luôn bình tĩnh đến đáng sợ như vậy, đến lúc này vẫn chưa thấy chi viện ở các phía nữa, thì rõ ràng đã bị diệt sạch rồi, nàng quả thật làm Xiêm Mặc mở rộng tầm mắt, hắn ta đã tính sai ngay từ bước đầu tiên
" Các ngươi rõ ràng vứt bỏ tỷ muội ta ở nơi đất khách, khi ấy các ngươi có nghĩ lúc nào đó chúng ta sẽ trả thù không? " Xiêm Như Như cao giọng, hơi nghẹn lại một chút
Xiêm Mặc không trả lời câu hỏi của nàng ta mà quay mặt lại với YY, cười đến dịu dàng: " Mau đâm ta đi "
YY ngẩn người giây lát, không biết phải làm sao, hay nói cách khác, các người lái kịch bản nhanh quá, không diễn theo kịp
" Ta sống cũng gần nửa đời người rồi, việc gì cần làm cũng đã làm, tiên hoàng dặn dò ra sao cũng đã cố sức rồi, hồi trước tấn công nước của nàng cũng là do bồng bột tuổi trẻ, bây giờ.