1 Chương I Thẩm Thanh dời nhà từ phía đông sang phía tây thành phố cũng chỉ vì một nguyên nhân. Phải mất một ngày trời để thu xếp ổn thỏa đồ đạc trong phòng và năm va li quần áo.
2 Chương 2 Bước vào phòng, Thẩm Thanh lấy một chiếc CD đặt vào máy hát. Âm thanh du dương của tiếng sáo tràn ngập căn phòng. Lúc này Thẩm Thanh mới nhớ ra cánh cửa vẫn chưa khép chặt.
3 Chương 3 Ban đêm, Thẩm Thanh lấy chiếc váy ngủ hai dây có thêu hoa mua từ tuần trước ra mặc, xỏ chiếc xăng đan hồng, rồi bước ra ngoài ban công hóng gió.
4 Chương 4 Nghe tiếng chuông cửa, Hứa Khuynh Quyết thức giấc. Anh mở mắt, vẫn là màu đen vô tận. Anh thấy hai thái dương đau nhức. Chắc tại hôm qua từ phòng tranh trở về nhà, anh bị trúng gió.
5 Chương 5 Tháo khẩu trang ra, Lâm Mị lộ vẻ không thể tin nổi. “Cậu nói anh ấy sốt cao thế này mà vẫn đi bộ cùng cậu đến chín tầng à?” “Tớ không biết anh ấy bị sốt.
6 Chương 6: Lâm Mị chọn một ngày cuối tuần có ánh nắng rực rỡ đến nhà Thẩm Thanh chơi, không quên mang đến một chiếc bánh ga tô. Cô nhìn thấy “gã lạnh lùng” đang ngồi thảnh thơi trên ghế sô pha nhà Thẩm Thanh.
7 Chương 7 Vừa đặt chân xuống xe, Thẩm Thanh có vẻ nghi hoặc khi nhìn thấy một cửa hiệu được trang hoàng theo phong cách cổ điển. Cô liền hỏi: “Đây là đâu vậy?” Chưa kịp nghe câu trả lời của Khuynh Quyết thì đã thấy cánh cửa kính nặng nề trước mặt mở toang.
8 Chương 8 Trên đường trở về nhà, Thẩm Thanh biết Hứa Khuynh Quyết giấu việc anh bị đau bụng, cô rất bực tức. Về đến cửa phòng, Khuynh Quyết vẫn giữ điệu bộ trầm lặng như thường ngày.
9 Chương 9 Đầu dây bên kia, giọng nói Hứa Man Lâm cất lên: “Anh hai, anh đã ngủ chưa?” “Chưa. ” Vừa đáp lời em gái, Hứa Khuynh Quyết vừa chống gậy đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
10 Chương 10 Trong thang máy, Thẩm Thanh ngước nhìn Khuynh Quyết. Cô cảm thấy có gì đó rất khó hiểu. Rốt cuộc có phải anh sinh ra đã lạnh lùng như thế, hay do cuộc sống luôn thiếu tình thương? Tại sao vừa nãy còn trực tiếp trả lời cô như vậy, mà trong nháy mắt đã trở nên lạnh lùng đến thế? Trên đời này có ai sau khi tỏ tình lại có thái độ như thế đâu? Như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
11 Chương 11 Thẩm Thanh hẹn Lâm Mị cùng ăn trưa. Hai người bước vào một quán mì, gọi hai tô nóng hôi hổi ra ăn ngấu nghiến, không hề để tâm đến việc phải giữ gìn “hình tượng”.
12 Chương 12 Thi thoảng thấy Khuynh Quyết lột bỏ bộ cánh màu đen trước kia và thay bằng những bộ đồ tươi sáng, Thẩm Thanh mãn nguyện vô cùng. Thẩm Thanh tự gánh trách nhiệm làm “chuyên viên thời trang” riêng, giúp anh phối hợp những bộ quần áo với nhau.
13 Chương 13 Đã qua thời gian hẹn với Hứa Man Lâm khá lâu nên khi trở về nhà, Thẩm Thanh chỉ thấy Khuynh Quyết đang nằm ngủ trên ghế sô pha. Khẽ đóng cửa lại, cô nhẹ nhàng đến gần Khuynh Quyết.
14 Chương 14 Sau buổi tối dạo bộ ấy ,Thẩm Thanh bị cảm. Mấy ngày đầu ,chỉ có dấu hiệu sụt sịt mũi. Sang mấy ngày sau ,cô thấy đau họng,choáng váng đầu óc ,nghẹt mũi.
15 Chương 15 Một buổi chiều, Hứa Khuynh Quyết không thấy Thẩm Thanh đâu bèn đến phòng tranh hỏi quản lý Trương: “Thẩm Thanh đi đâu rồi?”. “Cô ấy đi mua ít đồ.
16 Chương 16 Hai ngày sau ,Thẩm Thanh có rất nhiều tư liệu độc quyền từ phòng tranh riêng của Giang Vân Dật. Sau những cuộc nói chuyện ,trao đổi kiến giải có liên quan đến nghệ thuật,mãi đến lúc này một người ko quá xét nét ,có thể xem như cùng nghành cùng nghề với Giang Vân Dật như Thẩm Thanh cũng phải thừa nhận ,danh tiếng và vị trí của người con trai này trong giới hội họa không phải là không có nguyên do của nó.
17 Chương 17 Buổisớm ngày thứ hai, Thẩm Thanh thức dậy trong vòng tay của Khuynh Quyết. Cô khẽ động đậy ,rồi ngẫng đầu lên nhìn,mới biết hìnhnhư anh đã dậy từ rất lâu rồi.
18 Chương 18 Thời tiết ở London những ngày tháng năm rất ẩm ướt. Hứa Man Lâm lái xe ra đại lộ,vô tình nhìn thấy một bóng dáng rất đỗi quen thuộc, không chần chừ cô vội xuống xe, gọi với theo đám đông đang băng qua đường.
19 Chương 19 Việc hợp tác với Tập đoàn NT triển khai kế hoạch Polo club lần này có vai trò rất quan trọng trong việc khuyếch đại tập đoàn Hứa thị ở nước Anh và Châu Âu.
20 Chương 20 Thẩm Thanh dựa vào giường bệnh của Khuynh Quyết để ngủ, nửa đêm cô bất giác tỉnh giấc. Nhờ ánh sang yếu ớt của ánh đèn nơi đầu giường, cô thấy đôi mắt anh vẫn bình yên khép lại.