281 Là một cuộc chiến không lớn không nhỏ trong Cửu Châu đại lục suốt ngày chiến loạn không ngừng này, kết quả cuối cùng cũng không ngoài đoán trước…Dương Vô Mệnh thắng lợi, Trầm Côn chết trận.
282 Ngẩng đầu lên, chung quanh là chiến trường gió tanh mưa máu, hai đội quân đang ở trên bình nguyên chém giết lẫn nhau. Nhìn cờ hiệu, một bên là Hoàng Kim huyết tộc, một bên kia là quân đội Vân Mông đế quốc.
283 Huyền Si cười hỏi, thầm nghĩ nếu vị thí chủ này hiểu dược tề học, có nên cho thêm một chút độc dược chăng?!- Dược tề sư? Là thứ gì? Trước khi lão nhân ta quy ẩn còn không có cách gọi này đâu!Lão nhân lắc lắc đầu, cùng Huyền si uống hết chỗ cháo vừa nấu.
284 “Không được phải tỉnh táo lại, Cổ Nguyệt Hà ta đã sớm bói qua mạng mình “Khi còn sống làm thần nhân sau khi chết làm người chỉ điểm giang sơn, âm dương mưu mạng thần, tuyệt đối không có khả năng bị giam chết dưới vực sâu này…Được rồi, ta nhất định có biện pháp đi ra ngoài !Cỏ Nguyệt Hà bấm quyết Chuyện đến bây giờ hắn cũng bất chấp bị trời phạt khi vận dụng bí pháp phong thủy-- Đồ nhi ?Vừa muốn bấm đốt ngón tay bỗng sau lưng hắn truyền đến một tiếng cười to đầy ngạc nhiên- Ha ha, nghìn năm không gặp.
285 Trải qua hai mươi mấy năm phát triển, còn có ba năm đại chiến, một trong năm chư hầu của Thiên minh, Thu diệp thành chỉ có bốn mươi mấy vạn nhân khẩu, hiển nhiên không xứng với địa vị thủ đô của bất kỳ thế lực lớn nào.
286 Siêu thần giai! Triệu Lạc Trần kinh hô:- Phụ thân, trên đại lục thật sự có siêu thần vũ hồn sao. - Tại sao không có?Bắc Địa vương yêu thương nhìn con gái:- Siêu thần giai vũ hồn có ba loại: thứ nhất, người nào đó khi còn sống cực kỳ đức hạnh, sau khi chết lại có cơ duyên tiên đạo là có thể được thần tiên chỉ điểm, trở thành vũ hồn siêu thần giai!Thứ hai, có những người khi còn sống phạm phải tội cực kỳ lớn, không thể tồn tại trong trời đất, sau khi chết hóa thành quỷ thần hung tàn, thiên môn không chịu thu nhận, địa phủ cũng trấn áp không nổi, chỉ có thể dùng hình thái vũ hồn tồn tại sống sót.
287 Lần này Bắc Địa Vương chần chờ. Trên đường ngẫu nhiên gặp một người lạ, chơi thân, bốc phét một chút lời đồn thú vị, đây đều có thể nhận, nhưng nếu là kết bạn cùng đi …Bắc Địa Vương có thể gánh vác sứ mệnh Trầm gia, có thể nào để một người lạ gia nhập đội ngũ?“Kết bạn? Được thôi, Trầm Phương, chuẩn bị xe ngựa cho anh bạn này !”Bắc Địa Vương đang do dự chợt Triệu Lạc Trần bỗng nhiên vội vã nhận lời.
288 Một trăm ngày sau, Trầm Côn mượn phương thức Vũ hồn ly thể của Hồn Kinh, khiến cho bảy vía của mình rời khỏi cơ thể, trực tiếp đối mặt với sự dày vò của băng và hỏa.
289 Lúc đi ra, Trầm Phương tự hào ưỡn ngực, hét lớn một tiếng. Ba năm trước Trầm Phương bất quá chỉ là một gã thiếu niên ưu tú của Tân Nguyệt thành, người khác nhắc tới hắn nhiều nhất nói một câu: trong đám thanh niên Tân Nguyệt thành thì tiểu tử này rất khá.
290 - Ai u, lão huynh từng trực tiếp nhìn thấy Bạch Khởi?Trầm Côn lập tức hứng thú:- Nói kỹ càng cho ta nghe Bạch Khởi là thế nào?- Được, hảo hán. Tháng trước, ta phụng mệnh đem pho tượng Tiêu Khinh Hoàng áp giải quay về Thu Diệp Thành.
291 Đối với sự kinh ngạc của Thượng tướng, Trầm Côn cũng không trách hắn. Nhớ năm đó Trầm Côn lần đầu tiên nghe được việc hắc kỵ sĩ chớp mắt đi nghìn dặm chém giết yêu thú như chém dưa, trong lòng rung động không thể ít hơn so với Thượng tướng.
292 Để gã lính dẫn đường chạy đến Cận Thiên đại điện, dọc theo đường đi, Trầm Côn cũng lên tiếng hỏi kỹ càng. Ngay trong khoảng thời gian hắn đi vắng này, Trầm Phương nghĩ hết mọi cách giữ chân Yến Thành, có điều mối thù cha mẹ, mối hận hủy nhà Yến Thành làm sao chịu nghe, cuối cùng nổi giận, đột nhiên một đao chém vào tay trái Trầm Phương.
293 Bắc Địa vương sửng sốt, Trầm Phương lại càng thấp giọng châm chọc nói:- Tiểu tử, ngươi vừa không phải người Trầm gia chúng ta, xen vào làm gì, hơn nữa thực lực của ngươi.
294 - Rất tốtYến Nan Quy khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn lại Yến Thành còn đang quỳ trên mặt đất che vết thương còn đang chảy máu, phân phó:- Ngươi có thể đứng lênTừ lúc bắt đầu tỉ võ, Yến Thành vẫn quỳ sau lưng Yến Nan Quy.
295 - Tướng quân, còn muốn đánh sao? Được việc liền thu tay a! Chúng ta cũng đã thắng được mười tòa thành trì, như vậy cũng đủ rồi!Hắn lo lắng nhìn qua Trầm Côn:- Tiểu tử này chỉ có thể thắng một lần dựa vào vận khí của hắn, nhưng là lần thứ hai thì không có khả năng a!.
296 Thời đại chiến loạn, yêu thú cùng binh khí chính là những thứ đáng giá nhất. Một ngàn độc giác mã đổi lấy một tòa thành tri nhỏ, thật ra có chút thua lỗ.
297 - Sư muội - Thanh Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cắn chặt răng, thấp giọng nói:- Đừng nói nữa, sư môn của chúng ta không thuộc về thế tục, không thể đề cập tới! Hơn nữa, nhiệm vụ của muội là giúp ta bảo vệ tượng Tiêu Khinh Hoàng đến khi thu phục được Huyết Sắc Ánh Sơn Hà, nơi này không có chuyện của muội, mau trở về!- Ngươi đang ở đây ra lệnh cho ta sao? - Nữ nhân áo trắng cười lạnh một tiếng, ngay cả xưng hô sư tỷ cũng không gọi- Thanh Vũ, ngươi chẳng qua là một đề tử ở ngoài thế tục, dám ra lệnh cho nội môn đệ tử như ta sao?- Ta … - Thanh Vũ sửng sốt cúi đầu nhỏ giọng nói:- Thanh Vũ không dám, chính là tiểu sư muội lâu ngày ở nội môn, đối với qui củ thế tục không hiểu biết nhiều lắm … chuyện nơi này không đơn giản như ngươi nghỉ, mau trở về đi, Thanh Vũ ta xin ngươi!- Cái gì qui củ thế tục? Sư phụ có nói qua, qui củ chỉ có một cát, chính là “tôn thần, bái Phật, kính trời” ! Đại biểu cho thiên ý, cần gì để ý những con kiến hôi đó? - Nữ nhân áo trắng cao ngạo ngẩng đầu lên, kiêu ngạo nhìn Thanh Vũ:- Thanh Vũ, ta xem người ở thế tục quá lâu, cũng biến thành một con kiến rồi ư?Nói xong, lập tức tiến về hướng Trầm Côn, tay trái cầm đoản kiếm chỉ về phía hắn:- Đối thủ kế tiếp của ngươi là ta …Vừa rồi các nàng nói chuyện, một người thì nói thật lớn, một người thì tận lực giảm âm lượng, Trầm Côn chỉ nghe đến một nửa, không hiểu ra sao cũng không biết lai lịch của nữ nhân này là gì.
298 Kim Giao Tiễn xuất ra nhắm thẳng hướng Pháp Tướng, mà Trầm Côn cũng đá ra đài sen dưới chân, chủ động đưa đến hai con giao long, rắc, cây kéo vừa vặn dừng trước đài sen, mặc dù không bị chém thành hai đoạn, nhưng đài sen cũng bị chặt đứt vài miếng, xuất hiện một vết rách thật dài.
299 Suy nghĩ một trận, Trầm Côn không tìm thấy một điểm đầu mối, đành chậm rãi chờ cơ hội, sau ba năm ngủ đông, tâm tính hắn cũng đã đủ trầm ổn, biết rằng đến từ từ so với đến vội vàng càng có đạo lý hơn.
300 Hào Long Thiên Tung, Tiếu Đông Phong, hai đại vũ hồn này sắp khai chiến rồi mà Trầm Côn còn ngồi cười híp mắt. Thanh Vũ không khỏi nói:- Trầm tiên sinh, ta biết ngươi cũng là cường giả, rất muốn xem cuộc chiến này! Ngươi là người Trầm gia lại càng phải ủng hộ Quang Minh Hoàng.
Thể loại: Kiếm Hiệp, Trọng Sinh, Tiên Hiệp
Số chương: 50