161 Ngón tay xòe ra xẹt qua giữa không trung, giống như ngay cả nhịp tim cũng ngừng đập. Thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa đã chạm vào góc áo, Vu Duy Thiển nhào về phía trước cabin, vạt áo xẹt qua lòng bàn tay của hắn.
162 Samantha nói xong nhưng người đàn ông đứng phía trước tủ đồ lại giống như chưa từng nghe thấy bất cứ điều gì, tiếp tục lựa chọn quần áo, trong tủ đồ từ quần lót, vớ, áo khoác, cà vạt, tất cả mọi thứ đều có đủ, Lê Khải Liệt quả thật đã từng ở nơi này, thoạt nhìn cũng ở lại một quãng thời gian không ngắn.
163 Người bị Vu Duy Thiển nghiến răng nghiến lợi mắng chửi hiện tại đang đứng ở trên boong tàu, đưa lưng về phía mọi người, hút thuốc ngắm biển, khói trắng bị gió tán đi.
164 Cách một khoảng, cho dù hoàng hôn vẫn còn chưa hoàn toàn buông xuống, bến cảng vô cùng náo nhiệt, Bode đứng lẫn trong đám đông nhưng vẫn cảm giác được một trận âm u lạnh lẽo.
165 Lê Khải Liệt là loại người sẽ không phản kháng hay sao? Tuyệt đối không phải, đáp án này là điều không thể nghi ngờ.
“Có lẽ hắn có kế hoạch gì khác…” Samantha nói như vậy, nhưng ngay cả nàng cũng không thể tin tưởng, “Không, không đúng! Cho dù có kế hoạch gì thì cũng phải đợi chúng ta đến đó mới đúng chứ!”
“Hiện tại nói mấy thứ này cũng vô nghĩa, chỉ có tận mắt nhìn thấy thì mới biết là vì sao!” Vu Duy Thiển cực lực trấn tĩnh, hắn đã sống nhiều năm như vậy, cho dù tình huống nguy hiểm như thế nào thì hắn cũng đều gặp qua, trước mắt không đáng là gì.
166 “Các ngươi muốn làm gì hắn?” Tiếng gầm gừ vì tức giận mà trở nên run rẩy, hai từ phẫn nộ đã không còn đủ để hình dung tâm tình của Vu Duy Thiển, lồng ngực giống như có cái gì đó muốn bùng nổ, chua xót và đau đớn cùng xông lên não.
167 Bộp bộp bộp, tiếng vỗ tay thong thả vang lên, ông lão vẫn dùng ánh mắt và thái độ thưởng thức để nhìn bọn họ, “Tình cảm giữa các ngươi sâu nặng như vậy, tốt lắm.
168 Điện quang lóe lên, dòng điện dừng lại, “Duy–” Lời nói của Lê Khải Liệt vô cùng chậm rãi, “Đừng. ” Nếu ánh mắt của hắn là thực thể thì Josen nhất định đã chết vô số lần.
169 Hôm nay là trăng rằm sẽ làm cho thủy triều thay đổi, càng làm cho gia tộc Claudy thêm tin tưởng điều này. Khi năng lực tinh thần mạnh nhất, cho dù Lê Khải Liệt không muốn thừa nhận thì hắn quả thật vẫn là người của gia tộc Claudy, dị biến trên người của hắn cũng khắc dấu ấn của loại gien đặc biệt từ gia tộc cổ xưa này.
170 Đôi mắt ánh kim, đồng tử màu tro lục co rút, mái tóc chợt hóa thành đỏ sậm, móng tay như móc câu, hoa văn quỷ bí lan tràn khắp toàn thân làm cho Lê Khải Liệt hóa thành ác quỷ trong bóng tối.
171 “Senzou?” Lê Khải Liệt dừng lại bước chân, đột nhiên nhìn hắn chằm chằm, “Ngươi nhắc ai không nhắc, vậy mà hiện tại lại nhắc Senzou với ta? Khi ta không ở bên cạnh các ngươi…”
Vu Duy Thiển bỗng nhiên ôm lấy hắn rồi hôn lên môi, nụ hôn cũng hung tợn như giọng điệu của Lê Khải Liệt, cho đến khi hơi thở của hai người đều bất ổn, “Muốn làm cho ta tức giận thì cứ nói tiếp, chúng ta không có thời gian để cho ngươi ghen tuông, chẳng lẽ ngươi không biết ta chờ hắn để làm cái gì hay sao?”
Liếm môi, đồng tử dài mảnh bỗng nhiên phồng to lại bất chợt co rút, Lê Khải Liệt đương nhiên biết, “Ngươi định….
172 “Nhanh như vậy mà mọi người đã đến đông đủ, không ngờ vật thí nghiệm bỏ trốn năm đó vẫn còn sống, hóa ra là ngươi thu nhận hắn, Leo, không hổ là Leo. ” Bị ép đến mức này, toàn bộ gia nhân của Claudy lại không làm được gì Lê Khải Liệt, Kent Claudy tựa hồ lập tức già thêm mười tuổi.
173 “Thuốc giải độc nhất định ở trên người hắn, mau đuổi theo!” Buông Lê Khải Liệt ra, Vu Duy Thiển lập tức đuổi theo, nhưng người đàn ông ở sau lưng bỗng nhiên giữ chặt hắn, cho đến khi in lại một dấu vết trên môi của hắn thì mới thỏa mãn buông tay.
174 Claudy sắp bị phá hủy, những kẻ rời bỏ là một phần tử của Claudy, hắn cũng khó trốn khỏi nạn kiếp tử vong…. Josen dùng vẻ mặt phức tạp để nhìn Lê Khải Liệt đang bị mất máu rất nhanh, trên khuôn mặt nhăn nhó có nụ cười tựa như bị thần kinh.
175 “Ngươi yên tâm, hắn vẫn ổn, chẳng qua…. ” Owen muốn nói lại thôi
Vu Duy Thiển nhìn thấy tờ báo đặt trên bàn, đẩy ra Calgary đang dìu hắn, tự mình đi qua, đây không phải là tờ báo mới, ít nhất cũng đã nửa tháng trước, là ai đọc xong rồi đặt ở đây mà quên mang đi, hắn nhanh chóng lật xem.
176 Tục Thiên – Trò Chơi Tử Thần
Chương 1: Dư Âm Chưa Kết Thúc
“Đúng…. chính là chỗ đó, Duy—A, quá tuyệt vời, mạnh hơn chút nữa…. . Ô–” Tiếng rên rỉ phóng túng vang vọng trong phòng ngủ, hai giờ khuya, ánh đèn nê ông ở Manhattan xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, làm cho gian phòng trở nên lung linh.
177 Khán giả trong trường quay đều nín thở, Lê Khải Liệt ngồi trên ghế sô pha có hoa văn da báo màu xám, hắn quan sát một cách hứng thú, ánh mắt tuần tra lồng ngực rộng mở của Willis, “Luyện tập không tệ, muốn nghe ta nói thật hay không?” Hắn nhướng hàng lông mày sắc bén, phía dưới là một đôi mắt làm cho người ta không dám nhìn gần.
178 So với đói bụng thì có một loại thèm muốn khác càng bức thiết hơn.
Âm thanh quần áo ma sát trong nhà bếp thay thế những tiếng ma sát của gói ni lông thực phẩm, miếng thịt bò tản ra hơi lạnh nhưng lại bị một nhiệt độ khác chiếm ưu thế mà xé rách bầu không khí.
179 ---------------
Vô số ánh mắt đổ dồn vào, hết thảy ống kính vây quanh bọn họ, giờ khắc này những hình ảnh sẽ được truyền trực tiếp cho khán giả trên toàn cầu.
180 -------
Hội trường kêu lên sợ hãi, ống kính chụp được khuôn mặt tái nhợt và âm u của Lancelot, đây là buổi phát sóng trực tiếp, không ít người đã bị dọa sững sờ.