221 -------------
Trong tay của Woodley cầm thuốc và băng gạc, hắn đứng trước cửa giống như đã sớm đoán được tình huống trong phòng, hắn không hề cảm thấy bất ngờ, phải nói là hết thảy đều nằm trong dự liệu.
222 ------------
“Thôi đi, mấy ngày nữa để xem ngươi còn có thể nói như vậy hay không. ” Vu Duy Thiển thấy người trong gương rất xa lạ, ngay cả hắn cũng chưa từng nhìn thấy chính mình như vậy, đứng cạnh Lê Khải Liệt có cảm giác không thật sự giống trước kia.
223 -----------------
Cánh cổng lại một lần nữa được đóng lại, mọi người trong phòng không có ai quan tâm Senzou đi đâu, Vivian không đuổi hắn đi đã là nể mặt hắn, cũng vì hắn từng nguyện ý dùng lực lượng của mình để giúp Vu Duy Thiển nên nàng mới thay đổi thái độ với hắn, mà chuyện lần này lại hoàn toàn chọc giận Vivian.
224 ------------
Nàng cố ý bĩu môi, dùng ngón tay nhỏ nhắn chỉ điểm, hào quang trong mắt chớp động, đây là khoe khoang mà cũng là khiêu khích, bước chân của Lê Khải Liệt vội vã một chút, xung quanh giống như nổi lên một trận sóng nhiệt cuồn cuộn, ánh mắt như dã lang nháy mắt dừng lại trên thân của một người.
225 ------------
Hắn cũng từng nghi ngờ Lê Khải Liệt, so với công chúa Lydia thì vị hoàng tử này quả thật có một chút khó nắm bắt, bất quá chức trách quân nhân chính là mệnh lệnh phải phục tùng, mà trải qua nhiều chuyện, mặc kệ là cố ý hay vô ý, bí mật của Lê Khải Liệt dần dần mở ra trước mặt làm cho hắn hiểu rõ chính mình đang làm cái gì, quả thật làm cho Ka Zhaye có cảm giác được tín nhiệm.
226 --------------
Mở thư ra, Senzou mơ hồ chỉ liếc mắt một cái, trong mắt hàm chứa một loại chán ghét khó có thể phát hiện, “Đem thứ kia lên máy bay…. ” Hắn thuận miệng trả lời.
227 -----------
Trên máy bay mọi người đều nghe thấy tiếng rít gào của Lê Khải Liệt, Vu Duy Thiển làm sao lại không nghe thấy, “Liệt!” Hắn dùng sức để đè lại Lê Khải Liệt, vẻ mặt đột nhiên trở nên kịch liệt, “Ai cũng không thể tránh khỏi chuyện này! Không biết khi nào và ở chỗ nào thì ta sẽ chết! Ta không muốn đến lúc đó mới hối hận khi không nói rõ với ngươi – mặc kệ ta như thế nào, ta muốn ngươi sống khỏe mạnh cho ta!”
“Nghe đi, đây là ai nói, mặc kệ ngươi như thế nào?” Đôi mắt hừng hực lửa nóng của Lê Khải Liệt nhất thời trở nên lạnh lẽo, “Ta làm sao có thể mặc kệ? Lúc trước ai nói có thể vứt bỏ kiêu ngạo vì ta, ngươi có thể thì vì sao ta lại không thể?”
Đây không phải lần đầu tiên hắn nói như vậy, Lê Khải Liệt nói được thì sẽ làm được, Vu Duy Thiển nhìn hắn trong chốc lát, “Bởi vì ta đã sống đủ, mà ngươi thì còn rất trẻ.
228 Quyển: Tục Thiên – Trò Chơi Tử Thần
Chương 53: Supuringu
---------------
Thực hiển nhiên, bọn họ chính là người của Hashim được điều động đến đây, mặc đồ nhìn như du khách, nhưng theo đôi giày đặc trưng của quân đội thì có thể tìm được manh mối, trên người của bọn họ không mang theo súng, nhưng quân nhân chính là quân nhân, bọn họ đứng trên tuyết vẫn toát lên phong thái hoàn toàn khác biệt so với người thường, trước khi lên núi có thể nhìn thấy dấu vết của bánh xe, ắt hẳn là do những người này đã lưu lại trước đó.
229 ------------
“Mỗi lần đi cùng với các ngươi thì hình như đều gặp phải chuyện như vậy. ” Đột nhiên lâm vào tình cảnh này, Reid sờ lên khẩu súng trên thắt lưng, mang súng xuất cảnh phải xin phép, nhưng lấy tư cách là đội trưởng đội đặc nhiệm ST hắn bỗng nhiên không dám xác định những người ở trước mắt có sợ súng đạn hay không.
230 ------------
Có người đang tiếp cận về phía bọn họ, Supuringu Ishisuke ngã xuống đất, lực lượng của trận pháp yếu bớt. Lúc đầu Reid tưởng là đội đặc nhiệm của hắn đã đuổi đến, nhưng sau khi nghe Senzou nói câu kia thì hắn không dám sơ suất, nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong rừng rậm.
231 ------------
Họng súng nhắm ngay Lê Khải Liệt, Supuringu Issei bóp cò, một tiếng súng vang lên.
Tiếng súng quanh quấn giữa rừng cây rậm rạp, cục diện giằng co thoáng chốc bị đánh vỡ, Supuringu Issei không phải kẻ ngu, hắn biết rõ ai là người có uy hiếp lớn nhất ở đây, có khả năng làm dã tâm của hắn bị thất bại, “Cho dù ngươi lợi hại đến đâu thì cũng phải sợ súng đạn!”
Song phương đều đang đề phòng, nhưng cách nhau quá xa, một bên đột nhiên hành động thì bên còn lại sẽ không kịp ngăn cản, hỗn chiến lại tiếp tục diễn ra, Ka Zhaye vung mã tấu, hắn có thể uy hiếp tánh mạng của Supuringu Issei nhưng cũng không thể ngăn cản viên đạn bắn về mục tiêu đã định sẵn.
232 ------------
Tuyết rơi tựa như mưa, bông tuyết tung bay trong gió, Vu Duy Thiển nằm trên tuyết, hắn không có sức lực để ngồi dậy, ở trước mặt hắn là một xác chết….
233 ------------
Sắc mặt của Vivian trong gió tuyết vẫn hơi tái nhợt, nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hiện tại phải trợ giúp Vu Duy Thiển, nàng cũng không thể làm được quá nhiều, Vu Duy Thiển đã tự mình lựa chọn, nàng chỉ cần xác định chắc chắn một lần nữa.
234 ----------
Vu Duy Thiển là một người phương Đông thuần túy, hiện tại hắn thoạt nhìn đã có vài phần con lai, không trắng nõn như Vivian nhưng bởi vì mái tóc đen tuyền càng làm cho màu da của hắn thêm phần nhợt nhạt.
235 -----------
Nhìn không ra đâu là bông tuyết, đâu là chất kết tinh màu trắng, chúng nó cứ như vậy mà hòa lẫn vào không khí, biến mất một cách vô hình, nhưng những thứ này không phải bông tuyết bình thường.
236 ------------
Hắn giang hai cánh tay về phía Vu Duy Thiển, sự vui sướng này cũng không phải vì bọn họ tránh được nạn kiếp mà là vì bọn họ đều còn sống, đều khỏe mạnh mà sống.
237 ------------
Khi Lê Khải Liệt nói ra những lời này thì rất miễn cưỡng, Vivian biết rõ, kỳ thật hắn không hề muốn chờ đợi ba năm, người đàn ông này không có tính kiên nhẫn, nhưng Vu Duy Thiển cũng biết, khi cần thì tính kiên nhẫn của Lê Khải Liệt thậm chí sẽ khiến người ta phải giật mình.
238 Làm mưa làm gió trong làng giải trí, siêu sao nhạc rock Miracle Leo chấm dứt tour lưu diễn thế giới của hắn, đến bây giờ đã được một tháng.
Một tháng qua các tờ báo và tạp chí vẫn đưa tin của Lê Khải Liệt lên trang nhất, chẳng qua tiêu đề tin tức không phải Leo như thế này hay Leo như thế kia mà là hắn lại một lần nữa biến mất khỏi tầm mắt của công chúng khiến cho khắp nơi phải suy đoán.
239 "Tân hôn vui vẻ, ngài Ryan. " Giang hai tay ôm ra đằng trước, Lê Khải Liệt nhìn Vu Duy Thiển từ trong gương, đây là lần đầu tiên hắn gọi họ của Vu Duy Thiển, giọng điệu nửa thật nửa giả, nhưng ánh mắt phản chiếu từ trong gương thì lại nghiêm túc một cách không ngờ.
240 "Ai? Là ai đến đây?" Những người không rõ tình hình chỉ nhìn thấy hai bóng người phóng nhanh qua, phía sau có người vừa hô to vừa đuổi theo.
"Là Leo! Leo đến Trung Quốc!"
"Mau mau đi xem! Người kia có phải là Wirth, Vu Duy Thiển hay không?"
"Là Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển! Nghe nói bọn họ đã kết hôn?"
Ở đâu cũng có fan hâm mộ, có người ảo não vì hiện tại mới phát hiện, vội vàng đuổi theo, cho dù xin được
một chữ ký cũng tốt.