181 -------------
“Oh không! Hắn điên thật rồi!” Hội trường ồ lên, Owen siết chặt nắm tay, không dám tưởng tượng Lê Khải Liệt sẽ có phản ứng gì.
Không thể không thừa nhận đó là một ý đồ điên cuồng, chỉ có Lancelot mới có thể nghĩ ra, sau những tiếng hít hơi trong hội trường là một sự im lặng đáng kể, mọi người đều nín thở, có thể tưởng tượng được số trang dài đằng đẵng mà các tờ báo và tạp chí sẽ đưa tin, trong khi hiện tại buổi phát sóng trực tiếp này đã đạt đến tỷ suất ngất ngưởng chưa từng có.
182 ---------------
Phản ứng của fan hâm mộ là đáp án tốt nhất, vụ tai nạn chấm dứt trong bầu không khí quá mức hân hoan, trên màn hình là hai nam nhân đang ôm hôn, xem như kéo rèm kết thúc.
183 ------------
Tuy rằng Vu Duy Thiển đồng ý kết hôn với Lê Khải Liệt, nhưng đồng ý là một chuyện, chuẩn bị như thế nào lại là một chuyện khác, đi đâu để kết hôn, có cần công bố ra ngoài hay không, hành trình như thế nào, vân vân….
184 Nghe tin Lydia mang thai, Lê Khải Liệt hơi dừng chân một chút, “Mấy tháng?”
Hắn đi vào rồi ném hành lý xuống chiếc thảm thủ công, lập tức ngã ra ghế sô pha, hắn nghe thấy tin này nhưng phản ứng đầu tiên lại không phải hỏi đối phương là ai, kỳ thật đây vốn không tính là một vấn đề to tát, ai cũng đều có thể đoán được đáp án.
185 Những lời này của Wolf rốt cục làm cho Lê Khải Liệt có một chút phản ứng, hắn nhìn thoáng qua Vu Duy Thiển từ đầu đến cuối vẫn không nói một câu, dường như là đang quan sát phản ứng của hắn, sau đó ra hiệu cho Wolf nói tiếp.
186 “Đạo chích, ừm—xưng hô như thế cũng không sai. ” Lê Khải Liệt lấy ngón tay nâng cằm, “Chẳng phải nghề nghiệp càng cổ xưa thì càng có sức quyến rũ hay sao?”
Hắn nhướng đuôi lông mày lên, nụ cười thản nhiên có một loại hương vị khó có thể nói rõ.
187 Đại sảnh được bố trí đơn giản nhưng lại rất có phong cách, Lydia ngồi trên một chiếc ghế được lót nệm mềm, nàng mặc quần áo với màu sắc tươi sáng, kiểu dáng rộng thùng thình, ngay cả tóc cũng không chải chuốt chỉnh tề, tóc tai bù xù nhận ly nước trái cây do người hầu bưng đến, há to mồm uống cạn.
188 Lại là một ngày mới bắt đầu, ánh bình minh chiếu vào trong phòng, hắn ở trên giường đá chân của Lê Khải Liệt, “Dậy đi. ”
Lê Khải Liệt nằm úp sấp, không hề động đậy, trên tấm lưng trần trụi là những tia nắng rải rác, Vu Duy Thiển vươn tay đặt lên lưng hắn, “Nơi này là chỗ của ngươi, nếu không thức dậy để ăn thì ta chỉ có thể tự mình ăn–”
Ngón tay dọc theo sống lưng tiến thẳng đến nơi lõm xuống, từ bờ vai rộng lớn đến thắt lưng, sau đó là….
189 Thân phận bị vạch trần, Qiu Lal không phải một kẻ ngốc, hiểu được đã có người đến trước hắn một bước, hơn nữa tiếp tục che giấu cũng vô nghĩa, “Là ai?” Hắn kéo khăn che mặt xuống.
190 Đàn vi-ô-lông được đặt rất tùy ý, cũng không ai cố ý cất giấu nó như một món bảo vật.
Những thứ có giá trị mà không sử dụng thì xem như lãng phí, đây là lời của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt đương nhiên rất thích thú trở thành thính giả đặc biệt, cho nên cây đàn vi-ô-lông này ắt hẳn phải được treo trên đàn dương cầm, như vậy mới có thể thuận tiện sử dụng bất cứ lúc nào.
191 Một loạt cái giá trưng bày được xếp ngay ngắn, mùi máu tươi như có như không lan tỏa trong không khí.
Là máu.
Reid nhanh chóng vọt vào, cửa sắt ở sau lưng bọn họ phát ra tiếng vang loảng xoảng, “Courtney!” Tiếng kêu của hắn vang vọng và chấn động trong phòng bảo quản vật chứng, viên cảnh sát vốn nên canh gác ngoài cửa không phải đi vắng mà đang ở trong phòng bảo quản vật chứng, hắn trở thành một trong những vật được trưng bày, bị đặt trên giá.
192 Hắn buông tay ra, khi Vu Duy Thiển nhìn về phía hắn, hắn kéo Vu Duy Thiển đứng dậy rồi ôm chặt đối phương vào lòng, “Chuyện của Lancelot ở lễ trao giải có thể là có người nhằm vào ta, hoặc có thể chỉ là trùng hợp, nhưng mặc kệ là ai trộm đi thứ mà ta đã tặng cho ngươi thì ta cam đoan ta sẽ tìm trở về, Duy.
193 Bí Mật Được Giải Tỏa
Dã thú tiến đến gần Vu Duy Thiển.
Ánh mắt của Lê Khải Liệt ở trong bóng đêm tản mát ra một loại âm u đặc thù của thú vật, đã sớm nhìn thấy ánh mắt như vậy nên Vu Duy Thiển không hề cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua hắn vẫn nhìn rất chuyên chú, ánh mắt của Lê Khải Liệt trước kia cũng không giống như bây giờ, từ khi nào đã giống như máy scan, hắn nghĩ không ra.
194 “Toàn thể thân đàn và chất liệu của mỗi một bộ phận, độ dày, thậm chí là góc độ đều có liên quan đến nhau, chỉ thiếu một phần cũng không được. ” Ăn xong bữa tối, Vu Duy Thiển cầm lấy cây đàn vi-ô-lông khó có thể xác định giá trị kia.
195 Ánh mắt như sấm sét đột nhiên phóng đến, “Bọn họ làm cái gì khiến ngươi nghĩ là có quan hệ với ta? Reid, không nên nói một nửa. ” Lê Khải Liệt từ trên ghế đứng dậy, người hắn đầy mùi rượu, Reid nhìn kỹ hắn.
196 Owen thấy Reid cũng phải thận trọng như vậy, những lời này càng chứng tỏ Lê Khải Liệt đã gặp phải chuyện không nên dây vào, nhưng hắn có nói cái gì cũng vô dụng, tốt nhất là không nói.
197 Vu Duy Thiển cũng giống như khi đó, hắn đứng sau quầy bar, không có quá nhiều biểu cảm, không có vẻ lạnh lùng, thậm chí có thể nói là có một chút thả lỏng, nhưng bầu không khí vờn quanh hắn lại khác với mọi người.
198 “Hey, ngươi là ai, xuống xe!” Đã từng nhìn thấy các fan hâm mộ dùng đủ mọi cách để tiếp cận, cũng đề phòng chiêu thức mới của đám phóng viên, Owen ngồi yên ở ghế lái.
199 “Cưỡng bức?” Lê Khải Liệt nhướng cao hàng lông mày, mái tóc xõa dài của hắn trông lại càng dài, giống như hải tặc đang bới móc hàng hóa mà quan sát Amy Lee, hừ lạnh một cách tà ác, “Cưỡng bức ngươi ta cương không nổi.
200 Bóng đêm quyến rũ, dã thú bị kích thích phá tan gông cùm xiềng xích, không hề kiềm chế chính mình, thú tính điên cuồng lan tỏa từ phòng tắm đến phòng ngủ, làm cho bầu không khí trở nên nóng rực.