121 “Hắn không phân rõ chính mình là ai, lẫn lộn giữa tưởng tượng và hiện thực, rối loạn nhân dạng phân ly cũng chính là chứng bệnh tâm thần đa nhân cách, hắn xem mình là một người chết được hồi sinh, chỉ đơn giản như vậy.
122 Giọng điệu tự phụ kiêu ngạo, tựa hồ hắn vô cùng tự tin đối với tình cảm giữa hắn và Vu Duy Thiển, Richard tức giận đến cực điểm, toàn thân run rẩy không thể kiềm chế được, lưỡi dao trên cổ của Lena cũng di chuyển theo.
123 Cái chết đối với Vu Duy Thiển mà nói là vô nghĩa, cho dù Richard có buộc hắn chết cùng thì kết quả vẫn giống như năm đó, trừ phi theo như lời của Richard, tiếp tục giết thêm hai người để hoàn thành nghi thức, sau đó sẽ trở nên bất tử.
124 Lúc này Owen đang chạy về hướng hành lang, luồng khí từ phía sau nhấc bổng hắn lên, té thật mạnh xuống đất, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên thần sắc sợ hãi, tiếng nổ thật lớn ở phía sau làm cho hắn không kịp suy nhĩ, một cột lửa lớn lại tiếp tục bùng nổ, Lena quay lại ngã rẽ nơi đầu cầu thang, nhìn thấy bờ môi của hắn run rẩy nhưng không thể xác định hắn đang gọi tên ai.
125 Hoa văn màu đỏ sậm lan tràn trong tầm nhìn, lộ ra từ trong quần áo bị thiêu cháy của Lê Khải Liệt, giống như ác quỷ vô hình dùng móng tay khắc lại, in dấu trên cánh tay và trong lồng ngực, móng tay sắc nhọn không thuộc về loài người khắc sâu dấu vết trên mặt đất, đôi mắt màu tro lục lóe lên màu vàng kim, tiếng gào thét như dã thú xuất phát từ Lê Khải Liệt….
126 Quyển 3
Chương 126-Chữa Trị Đặc Biệt
Tiếng rên rỉ đau đớn cất lên cùng với giọng nói của Lê Khải Liệt, “Chắc là vẫn chưa chết. ”
Tuy rằng có thể nói chuyện nhưng người nằm trên giường không hề động đậy, sau khi xốc lên áo choàng thì để lộ ra làn da bị cháy bỏng, hiện tại có thể thấy rất rõ sự biến hóa trên người của hắn, một dấu vết màu đỏ sậm giống như hình xăm che kín làn da lộ ra bên ngoài, kéo dài từ cánh tay dọc xuống dưới, thẳng cho đến cổ tay.
127 Nụ hôn dịu dàng nhẹ tựa lông chim, Lê Khải Liệt nhắm mắt lại, xung quanh thật yên lặng, tĩnh đến mức giống như ngay cả hạt bụi rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
128 “Ngươi nghĩ thế nào?” Bàn tay khẽ vuốt bả vai của Lê Khải Liệt trượt từ thắt lưng đến mông, ngón tay có thể pha chế rượu, diễn tấu thành thục những nốt nhạc, lúc nhẹ lúc nặng….
129 Lê Khải Liệt ngồi trên giường sờ vào độ ấm ở bên cạnh, Vu Duy Thiển chắc là đã rời khỏi giường từ rất lâu, ngay cả một chút ấm áp cũng không còn.
Xuyên thấu qua cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp rải rắc bên thềm, thời tiết hôm nay thật không tệ, nhưng sắc mặt của Lê Khải Liệt lại âm trầm, hoàn toàn tương phản với nhiệt độ bên ngoài, trong lòng bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, bước xuống giường, hắn tìm khắp phòng một lần nữa, không riêng gì trên giường không có nhiệt độ ấm áp mà trong phòng căn bản không hề có dấu vết của người khác.
130 “Ta có thể thay ngươi chuyển lời với hắn, nhưng như vậy có tác dụng hay sao? Ngươi cũng không phải không biết hắn, chuyện mà hắn muốn làm thì không có ai ngăn được, huống chi lại liên quan đến ngươi.
131 Tình cảm là thứ mà không có ai có thể cam đoan chắc chắn.
Một trăm năm, hai trăm năm, ba trăm năm, hắn vĩnh viễn không thể đuổi kịp quá khứ của Vu Duy Thiển, cho dù hắn tức giận hay là không cam lòng thì cũng phải thừa nhận tầm nhìn của Vu Duy Thiển xa hơn hắn.
132 Vu Duy Thiển rời đi là vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của Lê Khải Liệt, nhưng người đàn ông dự định đem cả kiếp sau của mình cũng đặt vào sòng bạc thì căn bản không cần biết cái gì gọi là tương lai, hắn chỉ biết là muốn người kia trở về thì cưỡng ép cũng vô tác dụng.
133 Hắn nói xong rồi im lặng chờ Vu Duy Thiển phản ứng, đồng hồ cổ xưa treo trên tường đang kêu tích tắc, tiếng chuông vang lên khi Vu Duy Thiển cười lạnh một chút, “Chuyện mà ngươi biết quả thật không ít.
134 Phát hiện ma túy trong phòng nghỉ của siêu sao Leo!
Tiêu đề ghê người như vậy đã trở thành cái tít trên tất cả các tờ báo và tạp chí, khi Deer cầm lấy tờ báo thì thiếu chút nữa đã hất đổ cái bàn, “Đây là vu khống một cách ác ý! Là âm mưu của Delin Bowie! Bên người Leo chưa từng có thứ này!”
“Chúng ta đều biết đây không phải sự thật, nhưng fan hâm mộ có biết hay không? Người mua mấy tờ báo này sẽ tin tưởng chúng ta hay sao?” Matthew ủ rũ cầm lấy một tờ báo khác, trên bàn còn đặt khá nhiều tạp chí, tác gia nổi tiếng Delin Bowie, chẳng khác nào ném xuống một quả bom lên đầu của Lê Khải Liệt đang bận rộn với đủ mọi việc cho buổi hòa nhạc.
135 Lê Khải Liệt có thể nhìn thấy Vu Duy Thiển trong mấy trăm người, nhưng muốn tìm một người trong hơn mười nghìn người, cho dù là hắn thì cũng tương đương như mò kim đáy biển.
136 Giọng nói truyền đến từ trong micrô càng có ảnh hưởng mạnh mẽ hơn bất cứ một câu nào mà Lê Khải Liệt đã từng nói, vang vọng khắp bốn phía, tạo nên một trận hỗn loạn kinh hoàng.
137 Người nằm dưới đất có phải là Lê Khải Liệt hay không? Trái tim bị bóp nghẹn, ở bên ngoài chói sáng nên khi đi vào đây lập tức trở nên tối om, Vu Duy Thiển nheo mắt đến gần để nhìn cho rõ, nhưng đối phương không cho hắn thời gian, trong hỗn loạn có người vọt về phía hắn.
138 Lê Khải Liệt nhìn Vu Duy Thiển đã mất đi phản ứng, hắn bước đến trước mặt đối phương.
“Ngươi nói thêm một cái lý do khác, nói ngươi muốn rời xa ta thử xem, mặc kệ ngươi nói cái gì thì ta đều sẽ làm cho nó biến mất.
139 Trở về nhà của Lê Khải Liệt, cảm giác quen thuộc tựa như quay về nhà của mình, Vu Duy Thiển quanh năm suốt tháng đều di chuyển khắp nơi, cũng không cố định ở một chỗ quá lâu, cho nên mới không hề lưu luyến mà bỏ lại quán bar đang làm ăn rất khắm khá của mình, hiện tại căn biệt thự ở Manhattan này cũng đã trở thành nơi nghỉ dưỡng của hắn.
140 “Vivian lại nguyện ý giúp ta, không cần phải nói thì cũng biết nhất định là vì ngươi. ” Lê Khải Liệt nhìn xuống đồng hồ trên điện thoại, đã là ngày hôm sau của buổi hòa nhạc.