101 Đêm tối nuốt lấy bóng dáng của hắn trong thế giới âm u, ánh đèn nê ông bị khách sạn cao tầng che khuất, vào ban đêm như vậy mà lại nhắc đến ma thuật, dây thần kinh trên mặt của Reid có một chút vặn vẹo, là đặc vụ liên bang, hắn không nên hỏi ra những lời này, nhưng biểu tình của hắn lại không hề giống như đang nói đùa, mà ngược lại bởi vì quá mức nghiêm túc nên có vẻ quỷ dị.
102 “Được rồi cô Swift, cô đã nhìn thấy hắn, chúng ta có thể đi được rồi. ” Không muốn để cho Sharon Swift nhìn thấy quá nhiều những gì không nên thấy, vì vậy Owen giục nàng đi về phía trước, trên thực tế hắn càng lo lắng Lê Khải Liệt sẽ làm ra hành động không thích hợp ngay tại lúc này.
103 Vết chai sần trên ngón tay thường xuyên gảy đàn ghita lướt lên làn da nhạt màu dưới mái tóc đen, nhẹ nhàng đụng chạm, nhưng lời nói lại hoàn toàn tương phản với sự dịu dàng này.
104 Đỉnh tháp đồng hồ cao vút trong mây mù sau cơn mưa, không có du khách nên buổi tối ở vườn hoàng gia rất yên tĩnh, tháp đồng hồ đứng sừng sững dưới tầng mây, có thể lờ mờ nhìn thấy ánh trăng.
105 Mới nhắc đến Reese thì nơi đây liền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cái tên này luôn mang đến cảm giác sợ hãi cho người ta, giống như những âm hồn không thật sự tồn tại trên thế giới này, không ai biết trước khi nào cơn ác mộng sẽ ập đến, Sharon Swift sẽ là mục tiêu kế tiếp của Reese hay sao? Reid nhanh chóng đuổi đến.
106 Mặc âu phục chỉnh tề, mái tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, Senzou đứng trước cửa phòng của Vu Duy Thiển, sau khi nghe tiếng mở cửa ở phòng kế bên thì liền quay đầu sang, đôi mắt khôn khéo của một thương nhân cũng có màu đen láy giống như Vu Duy Thiển, “Miracle Leo?”
Lê Khải Liệt tựa vào khung cửa, nhẹ nhàng vận động cơ ngực làm lộ ra hình dáng cơ thể hoàn mỹ nhưng không quá phận khoa trương, hắn khoanh tay trước ngực rồi gật đầu với Senzou, có vẻ khá thờ ơ, “Ngươi muốn tìm Duy?”
Hắn hỏi một cách tùy ý nhưng lại cố tình biểu hiện ra mối quan hệ thân mật giữa hắn và Vu Duy Thiển, đôi mắt dài mảnh của Senzou lướt qua một chút gì đó, lộ ra nụ cười tỉnh ngộ, “A, Wirth ở phòng của ngươi?” Mặc dù chỉ mới gặp Vu Duy Thiển được hai lần mà hắn đã tỉnh lược cách xưng hô.
107 Rất nhiều gia đình sẽ tiếp tục sử dụng tên của thành viên trong nhà từ mấy đời trước, ngoại trừ hung thủ của vụ án ma cà rồng tự xưng là Reese thì gia tộc W.
108 Những giọt mưa tí tách từ không trung hạ xuống, giống như màu đen trống rỗng của vực sâu thu hút tầm mắt con người, những giọt mưa rơi vào bên trong quan tài phát lên tiếng vang rất nhỏ, đây là một chiếc quan tài trống rỗng.
109 Lời nói thì thào run rẩy phiêu tán trong không khí bụi bặm, mang theo nỗi đau khổ rất rõ ràng, linh mục Calgary thất thố thì chỉ cần nhìn bằng mắt cũng dễ dàng thấy được, cái tên Owen đối với hắn có ý nghĩa rất đặc biệt.
110 Tình cảm bị chôn cất một khi được khai quật thì cảm xúc mạnh mẽ sẽ dâng trào không thể ngăn chặn, Calgary nhìn thấy phản ứng đồng ý của Owen thì tâm tư liền bình phục một chút, “Nơi này cất giấu một bí mật của gia tộc W.
111 Đã quen với việc bị Lê Khải Liệt đột nhiên tấn công bất ngờ nên Vu Duy Thiển chỉ bình thản kéo xuống chiếc khăn choàng trên cổ, rồi ném vào đống áo len màu bạc và áo chẽn đã bị ẩm ướt, “Nếu muốn nghĩ thì cũng sẽ nghĩ đến phụ nữ, ta không có hứng thú đối với đàn ông.
112 Hơi nước ướt sũng, bờ môi mềm mại lại mang theo cảm xúc sắc bén, cho dù là ấm áp nhưng hương vị truyền lại vẫn rất lạnh lùng, tuy nhiên Lê Khải Liệt không phải loại người cho phép đối phương cự tuyệt, vẫn dùng lực lượng cứng rắn của mình để tiến hành chiếm đoạt, cho đến khi Vu Duy Thiển đáp lại hắn, ngón tay của Vu Duy Thiển xuyên qua mái tóc gợn sóng ẩm ướt của hắn, làm cho nụ hôn càng thêm sâu sắc.
113 “Nhưng chẳng phải cô ta đã được giải phẫu rồi hay sao?” Luke đưa ra nghi vấn, không khỏi nhớ đến bộ dáng đẫm máu đáng sợ của Sharon Swift buổi tối hôm đó.
114 Người đại diện của Sharon Swift lúc này mới có khí lực đứng dậy, muốn kéo Sharon Swift ra khỏi người đàn ông với hơi thở vô cùng nguy hiểm ở trước mặt này, nhưng tình hình hiện tại lại làm cho nàng mất đi can đảm để làm như vậy.
115 “Được rồi, ngươi nghe thấy hay chưa?” Vu Duy Thiển vỗ nhẹ bả vai của Lê Khải Liệt, “Nếu không cam lòng để hắn nói ra như vậy thì ngươi tự tay bắt lấy hắn, xem hắn rốt cục là ai, đây không phải là chuyện mà ngươi muốn làm hay sao?”
“Sai rồi, ta muốn làm chính là có được ngươi một cách triệt để, không cho bất luận kẻ nào chiếm bất cứ địa vị gì ở trong lòng của ngươi.
116 Chẳng qua người xuất sắc nếu không muốn bị chú ý thì rất khó, Vu Duy Thiển bị hắn kéo từ phía sau hậu trường lên trước khán đài, không chỉ được hắn tán thưởng mà những người khác cũng vô cùng có hảo cảm, hơn nữa còn rất vui lòng chứng tỏ điều đó.
117 “Leo đến kìa!” Có người thấy bọn họ đến thì liền cầm lấy cái nón trên đầu để vẫy gọi, Kim McKay từ đằng xa quay đầu lại, giơ ngón tay ra hiệu cho Lê Khải Liệt, “Nơi này không tệ!”
Hiện tại đã gần giữa trưa, từ thành phố sầm uất đến nông thôn hoang vu, nơi này giống như thế giới bên kia, không có những cao ốc mọc san sát nhau, chỉ có một trang viên lẻ loi đứng lặng giữa một khu đất trống, tầm nhìn thoáng đãng có thể thấy rõ mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng đâu vào đó.
118 Reid không chỉ rõ là ai, bất quá ai cũng nhìn ra hắn đang mời hai người nào, theo giọng điệu đặc biệt của hắn có thể nhận ra một ít khác thường, hắn cho bọn họ xem cái gì đó thì nhất định là không bình thường.
119 Đây là niềm vui sướng từ đáy lòng, bao hàm cả tiếng thở dài, những lời này phiêu tán trong tòa nhà cổ xưa suy tàn, mọi người ở dưới lầu đứng lên, các nhân viên đều chạy lên lầu, “Xảy ra chuyện gì? Ai đang nói chuyện, kỳ quái, vì sao cửa lại tự động đóng lại?”
Tiếng ầm ầm không ngừng vang lên, người dưới lầu dùng sức lôi kéo nắm cửa, từ tầng trệt lên tầng hai phải đi xuyên qua một hành lang, trên vách tường có điêu khắc lan can cao nửa người, kéo dài đến cửa một phòng khách, xuyên qua nó mới là tầng hai, nhưng hiện tại cửa phòng khách đã bị khóa trái.
120 Âm hồn quanh quẩn ở một xó xỉnh nào đó giống như vừa kinh hãi vừa thịnh nộ, tia chớp lóe lên bên ngoài cửa sổ đóng chặt, chiếu sáng những mũi khâu vết mổ phía dưới băng gạc, khuôn mặt này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, Vu Duy Thiển hơi cảm thấy kinh ngạc.