41 Tô Mộc đỏ cả mặt, hung tợn trừng mắt nhìn Dương Khai, sau đó đứng lại trước mặt hắn, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào hắn. Có điều ánh mắt y có gì đó rất phức tạp, có bái phục, không cam lòng, hối hận, cũng có chút yên tâm.
42 Trong Hắc Phong Lâm, một đoàn mười mấy người Lăng Tiêu Các đang hành tẩu. Dương Khai không ngờ được cái nơi hay ho mà hôm qua Tô Mộc nói muốn dẫn mình đến lại là Hắc Phong Lâm.
43 Chương 44: Tô Nhan. - Tu luyện môn công pháp này, tính tình của nhị sư đệ thay đổi nhiều quá, có thể thực lực cũng tăng lên rất nhiều. Đại sư huynh cũng không phải là đối thủ.
44 - Bởi vì đệ bị người ta đánh. Đối diện với câu hỏi của tỷ tỷ, Tô Mộc không dám không trả lời, vừa nói vừa lén nhìn Tô Nhan. Người phía sau khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: - Tại sao lại bị người ta đánh? - Bởi vì không giỏi bằng người ta.
45 Đối với nữ nhân càn quấy như này, quả thực Dương Khai không có biện pháp gì ứng phó, chỉ đành lơ đi, Hồ Mị Nhi đương nhiên cũng nhìn ra Dương Khai lãnh đạm, vì vậy không dám trêu chọc nữa, chẳng qua vẫn đi theo.
46 Khi thân ảnh Dương Khai và Hồ Mị Nhi đi sâu vào trong rừng, hai thân ảnh từ sau cây vọt ra. Một người trong đó vẻ mặt hận thấu xương nhìn Dương Khai, trên khuôn mặt tuấn tú còn chút máu ứ động, vừa nhìn liền biết mấy ngày gần đây bị đánh.
47 Thành Thiếu Phong và Nộ Đào mỗi người một câu đã nói rõ mục đích tới đây. Trong lòng Dương Khai kinh hãi, không ngờ hai kẻ này độc ác như thế, chỉ vì một lần tranh cãi đã muốn giết người.
48 Thành Thiếu Phong đã chết! Không chút dấu hiệu chết trong tay Dương Khai. Lần trước Dương Khai đại chiến đệ tử Phong Vũ lâu, Hồ Mị Nhi theo dõi từ đầu tới cuối, mặc dù biết thực lực Dương Khai rất kinh người, nhưng không ngờ mạnh tới vậy.
49 Hồ Mị Nhi không dám nói nhiều, nói nhiều tất lỡ lời, nàng sợ chọc giận Dương Khai. - Ngươi tới đây! Dương Khai đột nhiên ngoắc ngoắc, thân thể mềm mại của Hồ Mị Nhi run lên, mắt ửng nước, cắn chặt môi, kỳ vọng nhìn Dương Khai, nhưng cước bộ không dám di động.
50 Bước đến Khốn Long Giản ngồi xuống, Dương Khai đang chuẩn bị tu luyện thì đột nhiên nhớ ra một thứ. Thò tay vào ngực, lần mò cả một lúc lâu mới lấy ra một hạt giống.
51 Trông tên sư đệ này mặt mày nhăn nhó như khổ qua, Dương Khai cười: - Đừng căng thẳng, ta chỉ muốn kiếm chút điểm cống hiến thôi, yên tâm đi, ta sẽ ra tay thật nhẹ nhàng, đảm bảo không đau đâu.
52 Sau mười ngày gieo xuống, hạt giống Tam Dương quả đã kết thành ba quả chín đỏ rực, lơ lửng ngay đầu cành, khiến ai nhìn cũng phải thích. Dương Khai có thể cảm nhận Dương khí dày đặc từ trong ba quả Tam Dương quả này.
53 Đi được một lúc thì bên cạnh có tiếng gọi ngạc nhiên vang lên: - Dương sư huynh! Dương Khai liếc qua thì thấy Lý Vân Thiên đang vẫy chào, mặt mày niềm nở.
54 Chỉ có điều, rốt cuộc tại sao hắn lại đến tìm mình? Hồ Mị Nhi tuy không tin lời tỷ tỷ, nhưng trong lòng cũng khó tránh nghi hoặc. Thấy vẻ mặt nàng như vậy, Hồ Kiều Nhi thở dài: - Chấp mê bất ngộ, sớm muộn gì cũng sẽ bị thiệt thòi thôi.
55 Nhìn thấy cảnh tượng này, Hồ Mị Nhi đang bị giam cầm lập tức kêu lên: - Tỷ tỷ, tỷ thật vô liêm sỉ! Nhưng lời hô hoán của nàng đâu thể vọng ra ngoài? Sốt ruột đến đầm đìa mồ hôi cũng đành bó tay.
56 - Ngươi đang nói gì vậy? Nét mặt Hồ Kiều Nhi không khỏi thay đổi, nàng gượng cười: - Ta không hiểu. Không phải hắn đã phát hiện ra mình không phải là tiểu muội chứ? Không thể nào, rõ ràng hắn chỉ mới ở Thối Thể cảnh tầng chín, còn mìnhđường đường là một võ giả Chân Nguyên cảnh, thủ đoạn của mình hắn sao có thể nhìn thấu? Huống hồ, mình và tiểu muội giống hệt nhau, bất kểgiọng nói hay hình dáng đều không có khác biệt, cả những lão nhân trong bang còn thường xuyên nhầm lẫn hai tỷ muội với nhau, thế thì tại sao hắn lại có bản lĩnh này được? Dương Khai điềm đạm nhìn nàng, khẽ cười: - Cô nương nói vậy, tức là không muốn thừa nhận rồi? - Thừa nhận cái gì chứ? Ta thật sự không biết ngươi đang nói gì cả.
57 Thấy Hồ Kiều Nhi thẹn quá hóa giận, Dương Khai vội vàng an ủi: - Cô nương cũng không cần để ý, kỳ thực nếu không nhìn kỹ thì cũng không thấy rõ điểm này đâu.
58 Rời khỏi chợ Hắc Phong huyên náo, dưới sự chỉ dẫn của Hồ Mị Nhi, hai người hướng về phía bắc Hắc Phong Lâm. Hồ Mị Nhi hình như đang vui, trong đôi mắt yêu kiều lộ rõ nét vui sướng, gương mặt thì ửng hồng.
59 - Vào trong mỏ? Long Tại Thiên lập tức sầm mặt xuống, cảnh giác nhìn Dương Khai rồi nói: - Hắn không phải là đệ tử trong bang đúng không? Dương Khai bước đến trước, cung kính nói: - Tại hạ là đệ tử Lăng Tiêu các.
60 Long Tại Thiên tại sao lại nhằm vào mình? Dương Khai thoáng nhìn Hồ Mị Nhi và thấy đôi mắt đầy vẻ áy náy và hổ thẹn của nàng, trong lòng mơ hồ hiểu ra chút ít.