161 Hướng Tiểu Vãn nghe xong cau mày, không biết tại sao, trong tiềm thức của nàng lại bài xích lời nói của Hắc Diệu, nàng cũng không hiểu tại sao như vậy, nhưng nghe được Hắc Diệu ô nhục Độc Cô Diễm nàng liền sinh ra nồng đậm hận ý từ đáy lòng, làm như muốn giết Hắc Diệu.
162 Bên ngoài cửa cốc, một Người đàn ông trung niên ăn mặc như công công cùng một người mập mặc áo trắng chắn ngang tại nơi đó, thái độ phách lối, mang theo tức giận.
163 Hướng Tiểu Vãn ôm Độc Cô Hoa, nhẹ nhàng vuốt ve đầu của cậu, thì thầm: “Hoa nhi, con hãy ở lại đây đi, nhũ mẫu không sao, nhũ mẫu có võ công mà, sẽ không có việc gì đâu.
164 Lập tức, Hướng Tiểu Vãn bước ra, chỉ vào một bà tám mập mạp mặc y phục màu đỏ nói: “Ai ai ai, một con heo mẹ không biết từ đâu tới. ”Bà tám bị chỉ kia kinh ngạc một hồi, xoay đầu nhìn chung quanh.
165 Ba người nhìn theo hướng Độc Cô Sương chỉ. “Ủa, giống nhũ mẫu quá?”“Đúng rồi, chính là nhũ mẫu, mọi người xem, tiểu tử bên cạnh người có phải Tiểu Ngũ không?”“Không sai, xác thực đúng là Tiểu Ngũ.
166 Hắc Diệu mặt lạnh như băng, xách theo Độc Cô Ly và Độc Cô Phi nhìn cũng không nhìn Bạch Bàn Bàn và Kim công công một cái, tung người chạy về phía chính điện.
167 “Hư ——” nhỏ giọng một chút, nơi này là địa bàn của người khác, Bạch Mộ Ngôn biến thái như vậy, nếu bị phát hiện sẽ rất thê thảm. ” Sương nhi, Khuynh nhi à, phụ thân các con rất quen ta sao?”Lời này vừa hỏi xong, Hướng Tiểu Vãn cũng muốn ngất.
168 Ánh mắt Hắc Diệu âm trầm nhìn chòng chọc Độc Cô Sương một cái, lại nói với Hướng Tiểu Vãn: “Không muốn bất kỳ đứa nào trong bọn chúng có chuyện, nàng tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời.
169 “Cái gì ——” Độc Cô Khuynh kêu lên. Biểu tình khoa trương của Độc Cô Khuynh, khiến tất cả mọi người ở đây bị sợ giật mình. Độc Cô Sương vỗ vỗ lồng ngực bị dọa đến run lên liếc mắt.
170 Bị trông chừng bên trong gian phòng, Hướng Tiểu Vãn cùng bốn tiểu tử thấy Độc Cô Hoa lâu như vậy đều không trở lại không khỏi nóng nảy. Lão Đại: “Nhũ mẫu, Tiểu Ngũ sẽ không có chuyện gì chứ?”Lão Nhị: “Đệ nghĩ Hắc Diệu sẽ không làm thương tổn Tiểu Ngũ đâu.
171 “Thật sao?” Độc Cô Hoa nghe xong, gương mặt kích động. “Vậy chúng ta đi ngay bây giờ tìm Thượng Quan sư thúc tới. ” Nói xong, Độc Cô Hoa liền đẩy cửa đi ra ngoài.
172 Người áo đen sửng sốt, ngay sau đó cắn răng nói: “Cái gì, các ngươi lại dám nói như thế với lão phu. ”Hướng Tiểu Vãn ngượng ngùng cười một tiếng. “Hắc hắc he he.
173 “Con, các ngươi không sao chứ?” Đang ở sáu người giá lạnh không dứt thì bên trong thạch thất vang lên giọng nói suy yếu của Hắc Diệu. Sáu người sửng sốt, vội vàng hồi thần.
174 Độc Cô Phi ngẩng đầu nhìn lên trên, mắt thấy đá nhọn kia sắp rơi trên người cậu, cậu bị dọa cho sợ đến con ngươi phóng đại vô hạn. Mẹ nó, tại hạ sẽ không quải như vậy chứ? Tại hạ còn chưa kịp xông xáo giang hồ, còn chưa kịp trở thành đại hiệp người người kính ngưỡng, trời đánh, tại sao có thể ra đi như vậy? Quá không có nhân đạo.
175 Cái gì ——Thiên sát bọn trẻ nít này dám mắng ông già không biết thẹn? Tức chết ông mà, đơn giản là tức chết ông. Tiểu Xuân Tử nhìn chằm chằm cái cửa đá dày cộm nặng nề kia, điên cuồng.
176 Ba người nghe vậy vội vàng móc ra bình dược trên người. Lão Đại: “Huynh không dùng, vẫn còn. ”Lão Tứ: “Muội cũng vẫn còn. ”Lão Tam đảo đảo mấy cái bình vài cái, phát hiện lại ít đi một màu đỏ.
177 “Đáng chết, các ngươi lại dám nôn?” trên mặt Tiểu Xuân Tử là thịnh nộ trước nay chưa từng có. Ông nhất định phải hung hăng giết hai tiểu tử đang cười nhạo ông.
178 “Là ai đang đánh rắm?“Không phải là đệ. ”“Chẳng lẽ là lão Tứ?”“Lão Tam huynh biến thái, tiểu gia ta đã rất lâu không có đánh rắm có được hay không, không chừng là nhị ca.
179 “Nhũ mẫu, làm sao bây giờ? Ông ta thật đụng nát cửa đá rồi. ”“Bình tĩnh, nhũ mẫu đi ra xem một chút, các con cẩn thận ở lại trong này, ngàn vạn lần không được ra ngoài.
180 Độc Cô Sương liếc mắt, “Hắc Diệu đại thúc đã sớm có lòng sám hối, quyết định cải chính rồi. ”Bạch Bàn Bàn kêu lên. ”Làm sao có thể, tiểu nha đầu ngươi đừng bị tên này lừa gạt.
Thể loại: Đam Mỹ, Trọng Sinh, Xuyên Không
Số chương: 121