181 Chung Ly Yến nghe thấy lời của Thượng Quan Dạ, mặt trắng bệch, hai tròng mắt thê lương bi ai nhìn Chung Ly Tuyệt, lẩm bẩm nói: “Hoàng huynh, thật sự là vậy sao?”Chung Ly Tuyệt không nhúc nhích, đáy mắt mơ hồ có vẻ thống khổ, bất quá lại như cũ không có nói gì.
182 “Không cho đổi. ” Thượng Quan Dạ kích động hô lên. Đùa gì thế, thân là nữ nhân của Thượng Quan Dạ hắn, muốn nhìn nam nhân khác, không có cửa đâu. Đối với đối thoại của Thượng Quan Dạ và Độc Cô Sương, tất cả mọi người đều rối rít lắc đầu.
183 Độc Cô Hoa nhìn chằm chằm Tiểu Anh Đào, khẽ mỉm cười. “Xem ra sau này đệ phải gọi tỷ Tam tẩu nha. ”Hướng Tiểu Vãn cười đến đứng không thẳng lưng. Không nghĩ tới Tiểu Anh Đào này đáng yêu như thế, càng không nghĩ tới Độc Cô Phi ngốc nghếch nhà bọn họ dũng mãnh như vậy, thế mới biết cái gì gọi là ra tay trước là mạnh.
184 Đêm đó, Hắc Diệu mang theo Tiểu Anh Đào rời đi. Trước khi ly biệt, Tiểu Anh Đào rất bá đạo đi tới trước mặt Độc Cô Phi, hướng về phía hắn nói: “Độc Cô Phi, ngươi là người của Tiểu Anh Đào ta, sau này không cho phép đối với con gái khác loạn phóng điện, còn có, nhớ chờ ta trở lại, có nghe hay không.
185 Ba năm sau. Cả Ngân Nguyệt vương triều đều thái bình, trên đường cái, người đến người đi đông đúc, phồn hoa rực rỡ. Phồn hoa nhất nơi đây chính là vị trí ở cuối con phố phía đông, vị trí của phủ tướng quân.
186 Bên trong vườn, Độc Cô Diễm đang ôm Hướng Tiểu Vãn, hai người chàng chàng thiếp thiếp, rất thân mật. Độc Cô Diễm hôn mặt của Hướng Tiểu Vãn một cái, gương mặt cưng chìu.
187 Mười năm sau. Trong một tòa núi cao ở phía nam Ngân Nguyệt vương triều, chung quanh nơi đây mây khói lượn lờ, hàng năm không thay đổi, xa xa nhìn lại, giống như ngon núi này là nơi thần tiên ở.
188 Vóc người của hắn, quả thật là tuyệt tác hoàn mỹ của trời cao. Nhìn hàng tóc đen rơi xuống, đáp nhẹ trên vai của hắn, trắng đen, tạo thành một cỗ mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác, trên mặt yêu mỵ, cũng là nụ cười yếu ớt câu người, giống như mang theo ma lực nào đó, làm người ta mê say.
189 Độc Cô Sương có chút ngượng ngùng gật đầu. “Ngủ được. . . Rất ngon. ”Thượng Quan Dạ thấy Độc Cô Sương rủ thấp đầu xuống, tựa như làm nũng tựa như thẹn thùng, trong lúc nhất thời hắn giật mình.
190 “Sương nhi, nàng không muốn sao?” Thượng Quan Dạ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng của Độc Cô Sương, thanh âm mang theo chút mất mát. Độc Cô Sương vừa nghe đến cỗ mất mát này, tâm dĩ nhiên có chút nhàn nhạt đau.
191 Ba ngày sau, Lâm Phong Tiểu Trúc. Nơi này, là Nam Linh quán nổi tiếng nhất Tuyết thành. Nơi đây bố cục thanh nhã, theo phong thủy mà xây, phía sau là ngọn núi có trúc xanh vòng quanh, nước hồ trong suốt, cát đá và cá tôm ở đáy nước cũng có thể thấy được rõ ràng.
192 Tuyết công tử phía sau rèm kia, nhìn chằm chằm Thượng Quan Dạ mặc một bộ quần áo đỏ, kinh chấn lên. Hai tròng mắt sương mù khó được nhu tình. Đây là lần đầu tiên hắn có phản ứng động tâm.
193 Lời nói của Độc Cô Sương giống như là đạn khói, trong nháy mắt khiến hai người kia bị chấn động. Thượng Quan Dạ không vui nhíu mày, từ trong lời nói của Độc Cô Sương, hắn nghe ra Tuyết công tử này thích hắn.
194 Kể từ khi nháo ra chuyện Tuyết công tử sau, Độc Cô Sương giống như là thay đổi thành một người khác, nhiệt tình đến làm Thượng Quan Dạ nhức đầu. Buổi tối ngày nọ, Thượng Quan Dạ vừa lúc thả tóc cởi áo khoác nằm xuống, đang dập tắt ánh nến định đi ngủ.
195 # đã che giấu #Nhưng ——Vào lúc muốn chết này, cửa phòng bị người gõ. “Dạ, người ở đâu?” thanh âm trong trẻo lạnh lùng rồi lại thẹn thùng của Tuyết công tử, vang lên ở ngoài cửa.
196 “Dạ, ta đã suy nghĩ kỹ, người đã không thích ta quấy rầy người, vậy ta liền không quấy rầy, nhưng người phải. . . ”Rầm ——Cửa bị Thượng Quan Dạ mạnh mẽ mở ra, Tuyết công tử nhìn thấy Thượng Quan Dạ lửa giận ngút trời, sát khí kinh người, câu nói kế tiếp bị dọa cho sợ đến rụt trở về.
197 Trời đánh, nên thay chưởng quỹ này. Độc Cô Sương có chút mệt mỏi nói: “Chàng thật muốn tiếp tục?” Đáng chết, nếu như lần này còn bị quấy rầy, về sau nàng sẽ không làm.
198 Theo sát phía sau, Độc Cô Sương cùng Thượng Quan Dạ không khỏi nhìn nhau, đều lắc đầu. Tiểu Anh Đào trừng mắt, hùng hùng hổ hổ nhìn Độc Cô Phi, oán trách nói: “Đầu gỗ, huynh có thể nhỏ tiếng chút không, người khác đều đang ngủ.
199 Ba ngày sau, Độc Cô phủ. Sáng tinh mơ, Hướng Tiểu Vãn tỉnh dậy, từ sớm liền chờ ở cửa. Độc Cô Diễm thấy vậy, không khỏi ôm chặt nàng, hơi không vui, lạnh nói: “Vãn nhi, Sương nhi bọn họ dù hôm nay về, cũng sẽ không về sớm như vậy đâu, đừng đứng ở chỗ này đợi, theo vi phu trở về đi.
200 Độc Cô Phi thật sự tới đỡ Tiểu Anh Đào, dưới ánh mắt mọi người, hai người cũng có chút ngượng ngùng. “Tiểu Vãn, Độc Cô, đã lâu không gặp. ” bóng dáng Hắc Diệu và Thượng Quan Dạ chậm rãi đi tới.