121 Chạy một hồi lâu, Hướng Tiểu Vãn phát hiện phía sau không có người áo đen theo tới, mới yên tâm dừng lại lấy hơi. Nhưng trong khoảnh khắc thở gấp, đột nhiên có người vỗ một cái ở sau lưng nàng.
122 Ba đứa vừa nghe xong, cũng quay đầu lại nhìn. Nhưng ở trong cái hẻm nhỏ sâu kia, không có bóng ai cả. Độc Cô Ly khẩn trương tự lẩm bẩm: “Mới vừa rồi Tiểu Ngũ còn ở cùng một chỗ với chúng con mà, chẳng lẽ nó không chạy theo.
123 Độc Cô Diễm ngẩng đầu nhìn ba đứa con một cái, vô lực khoát tay áo, nói với ba đứa con vốn đã mệt mỏi, lại vẫn ở lại cùng với hắn: “Các con cũng mệt mỏi rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi, phụ thân sẽ ở với nhũ mẫu.
124 Trước kia Độc Cô Hoa có chút sợ hãi đối với người áo đen này, nhưng hơn 1 năm âm thầm sống chung với y, cậu cùng người áo đen dần dần nảy sinh tình cảm phụ tử.
125 Ánh mắt Độc Cô Diễm vẫn nhìn vào Đệ Nhất Công Tử, dường như muốn thông qua đôi mắt thâm thúy, khám phá đối phương. Vậy mà Đệ Nhất Công Tử cũng không vừa, đối với ánh mắt của Độc Cô Diễm, không nhúc nhích chút nào.
126 Hé ra khuôn mặt thế nhân chưa từng thấy qua, loã lồ ra ngoài. Đó là hé ra khuôn mặt rất đẹp, lông mi thật dài, mặt mày như tơ, thân thể phong lưu, phiêu như vân khởi phong sinh, tươi đẹp như hương đào, cả người như băng tuyết trên đỉnh núi cao, không nhiễm tục khí, rồi lại có yêu khí mỹ mỵ tận xương, nhẹ nhàng một cái, tựa như có thể câu người đoạt hồn, như một diệu nhân, thiên hạ những mỹ nữ kia nếu nói đứng ở bên cạnh hắn, ảm đạm giống như bụi bặm.
127 Bàn tay xinh đẹp của Đệ Nhất Công Tử rốt cuộc bắt được Độc Cô Sương. Đang lúc hắn muốn lôi kéo Độc Cô Sương rời đi, một đạo thanh âm lãnh khốc tức thì vang lên: “Buông nó ra.
128 Lòng của Độc Cô Diễm trăm chuyển ngàn hồi, ánh mắt tới tới lui lui hạ xuống trên người Sương nhi và Đệ Nhất Công Tử. Tuy nói Đệ Nhất Công Tử lớn tuổi hơn Sương nhi quá nhiều, nhưng nếu quả thật là mệnh số cho phép, hắn cũng không ngăn cản được, định đồng ý với Đệ Nhất Công Tử, bất quá muốn mang Sương nhi đi, đó là không thể nào.
129 Độc Cô Diễm vừa nghe, tức thì sắc mặt khẽ biến, một phen bắt lấy Đệ Nhất Công Tử. “Chuyện gì xảy ra?” Thanh âm, nóng nảy không dứt. Đệ Nhất Công Tử vốn là đang kinh ngạc, bị Độc Cô Diễm bắt lấy như vậy, thiếu chút nữa dọa cho sợ đến nhảy dựng lên.
130 Lão Tam vừa nghe, đôi mắt sáng lên lập tức, vội vàng chen lên trước nhận lấy bí kíp từ Người đàn ông trung niên kia: “Hắc hắc hắc làm tốt lắm, lão già, tại hạ thích ông rồi đó.
131 “Hoa nhi. . . ” Độc Cô Diễm không để ý tới đau nhói trong cơ thể, hắn nhìn túi gấm trong lòng bàn tay, cúi đầu nỉ non một tiếngMón đồ bên trong túi gấm đó, dù có qua trăm năm hắn cũng sẽ không quên, chính là vật này, hại chết Tĩnh Hương - thê tử trước của hắn.
132 Thanh Thủy cư, bóng dáng yêu mị của Đệ Nhất Công Tử rơi vào bên trong phòng Sương nhi, ánh trăng sáng bạc, mờ nhạt xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa rơi vào trên giường.
133 Liên tiếp ba ngày, Hướng Tiểu Vãn đều bị giam lỏng trong Vô Trần điện, trừ hai người hầu bên cạnh, chưa từng thấy một bóng người trong Vô Trần điện, mà hai cung nữ này, mỗi ngày đều là mấy câu nói giống nhau mấy câu nói.
134 Huyền Thanh mệt mỏi ngẩng mặt lên, nhìn Thượng Quan Dạ, hai tay hắn ôm chặt Độc Cô Hoa vào ngực, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm hắn. “Ngươi là ai?”Thượng Quan Dạ nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Huyền Thanh, biết hắn băn khoăn, cười nói với hắn:”Ta là Đệ Nhất Công Tử Thượng Quan Dạ, là sư phụ của Độc Cô Sương, cũng là sư thúc của Độc Cô hoa trên danh nghĩa, trong người cậu bé đang trúng độc của Vô Cực Môn, nhất định phải giải độc ngay lập tức, về phần những việc khác, ngươi trở lại phủ tướng quân sẽ hiểu.
135 Ngoài Vô Trần điện, mấy tên thị vệ cao thủ canh giữ ở chỗ này, để ngừa bất luận kẻ nào tiến vào Vô Trần điện. Tam công chúa Chung Ly Yến cùng mười mấy cung nhân sau lưng đi tới bên ngoài Vô Trần điện, lại bị thị vệ kia ngăn lại.
136 Tam công chúa bị đè nặng giờ mới phục hồi tinh thần lại, mặt âm lệ hướng về phía Dung ma ma đang đè trên người nàng thét to: “Dung ma ma đáng chết, bà còn đè trên người Bổn công chúa làm cái gì, còn không mau đứng lên.
137 Thượng Quan Dạ nhìn ánh mắt bi thương của Độc Cô Hoa, hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói: “Tiểu Hoa nhi, nơi này tạm thời sẽ là nhà của con, bây giờ phủ tướng quân chưa phải là chỗ con có thể trở về, con mới vừa giải hết độc, thân thể rất yếu, ngủ một giấc đi.
138 Vô Sinh cốc. Bạch y nam tử lẳng lặng đứng trong sảnh, bên cạnh hắn các tộc nhân tộc Bạch Tuyết cũng cung kính đứng thẳng. “Cốc chủ, Bạch Tuyết tộc chúng ta đã thật lâu không màng đến thế sự, cốc chủ, ngài thật muốn xuất cốc sao?” Một gã lớn tuổi chính là lão giả nhìn bạch y nam tử lên tiếng.
139 Khí của Hướng Tiểu Vãn dần dần hội tụ về đan điền, hiện giờ nàng theo phía trên sách giải thích, bắt đầu đả thông hai mạch Nhâm Đốc, nhưng vừa mới tụ họp một chút khí, khí ở đan điền kia liền tiêu tán không còn, dù nàng cố gắng vận lực thế nào cũng không cách gì hoàn thành bước đả thông hai mạch Nhâm Đốc này.
140 Phủ tướng quân. Độc Cô Diễm ôm bầu rượu, ngồi trên một cây cao trong Thanh Thủy cư uống rượu, không ai chú ý tới, trong bề ngoài sa sút đó, là một cỗ bén nhọn muốn chờ thế phát công, hắn đang chờ cơ hội, một cơ hội thật tốt quật ngã Chung Ly Tuyệt.