141 "Một cô gái thú vị!Cho tới bây giờ Kanve vẫn chưa gặp qua người phụ nữ nào có thể lạnh lùng cự tuyệt hắn như vậy, hắn không hề động cũng không hề giận, mà càng thêm vui vẻ ngắm nhìn Kỳ Hinh.
142 Ban đêm lúc nào cũng là lúc chứa đựng nhiều loại cảm tình đặc biệt, phòng triển lãm nhẹ nhàng tản ra mùi thơm, những ngọn đèn loé ra các tia sáng bắt mắt.
143 "Anh- - buông tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!"Kỳ Hinh cố gắng né tránh hơi thở nam tính của hắn, cô giãy dụa nói. Kanve cúi đầu xuống gần sát bên tai Kỳ Hinh, giọng nói tuy mềm nhẹ nhưng hơi thở nguy hiểm của hắn khiến người ta phải sợ:"Gọi bảo vệ? Tôi nhớ cô đã đuổi hai vệ sĩ của mình đi rồi mà!"Kỳ Hinh hít một hơi, cô trừng mắt thật lớn nhìn thẳng về phiá người đàn ông cao lớn kia - -Rốt cuộc hắn là ai? Vì sao giọng điệu của hắn lại ngông cuồng giống Lăng Thiếu Đường lúc trước?Kanve nhìn đôi mắt trong suốt mang theo sự sợ hãi của Kỳ Hinh, trong lòng hắn khẽ rung động.
144 Kỳ Hinh thở gấp, cô vung tay hất tay hắn ra. "Anh bíêt tôi là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường mà còn dám nói chuyện như vậy sao?" Cô thật sự không còn biện pháp nào cả, chỉ có thể đem Lăng Thiếu Đường ra làm lá chắn ình.
145 Người Kỳ Hinh bị nhiễm toàn bộ mùi hương thơm ngát của hoa Lavender, cô đi đến Lăng Thiếu Đường. "Nhìn em chơi đùa mồ hôi chảy đầy đầu rồi này!"Lăng Thiếu Đường cưng chiều vươn tay ra nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi trên trán Kỳ Hinh, ngay sau đó, anh nhẹ giọng nói: " Hinh Nhi, vị này là ông Jean !"Ông cụ dùng lễ nghi của người Trung Quốc với cô, sau đó nói: "Xin chào, tiểu thư Hinh Nhi !" Ông ấy nói tiếng Hoa không được rõ, hơi khó nghe khiến người ta nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được thành ý của ông ý.
146 Ông Jean đứng ở một bên cười nói:"Đúng rồi, bởi vì mùa này trong năm thường rất nóng, nhiệt độ bình quân cao tới 40 độ. Hơi ẩm ở Địa Trung Hải đặc bịêt phong phú, hơn nữa một năm nay hiếm khi có thể thấy bình minh ở Provence, vì rạng sáng thường đổ mưa, sau đó cả một ngày đều nắng ấm.
147 "Không cần!" Cô mệt mỏi không còn chút sức lực chỉ có thể phẩy nhẹ qua bàn tay tà ác của anh, nhưng giọng nói của cô lại như chú chim non đang hoảng sợ.
148 Kỳ Hinh nhìn Lăng Thiếu Đường, đáy mắt có một chút ghen tuông nhưng lập tức bị cô thu lại, cô cúi thấp đầu xuống, theo bản năng hai bàn tay bé nhỏ xoắn lấy nhau.
149 Kỳ Hinh lười biếng dựa đầu vào khuỷu tay của Lăng Thiếu Đường. "Đằng sau hộp trang sức này chắc hẳn có một đoạn kí ức đau buồn nhưng đẹp đẽ. Khi xưa, phi tần chỉ quan tâm tới việc tranh sủng đa phần đều cảm thấy tịch mịch.
150 Làm người ta chú ý tới tứ đại tài phiệt chính là: tập đoàn quốc tế Lăng thị, tập đoàn quốc tế Lãnh thị, tập đoàn quốc tế Hoàng Phủ và tập đoàn quốc tế Cung thị.
151 Em trước giờ không hề dựa vào thời gian ;Cũng không dựa vào chuyển động của mặt trời chói chan ; khi anh quang minh trở về, đó là ban ngày của emMà khi anh rời đi một lần nữa, đó là đêm tối của em.
152 Em không đánh giá hạnh phúc qua nụ cười,Cũng không dựa vào khát vọng mãnh liệt của bản thân đối với anh,Hạnh phúc của em là khi anh bắt đầu biết đau lòng,Cùng với trái tim đau nhức đập trật nhịp.
153 Em không nuối tiếcSinh mệnh khiến em đến cành xanh cũng nắm lấy,Hiện tại,Thanh xuân cùng thân thiết đều rời đi,Khiến tình yêu em dành cho anh tồn tại.
154 Từ công trình có phạm vi địa chấn thuộc về hoạt động tài chính lớn, ở năm thứ nhất tiền đầu tư chia lần lượt làm ba giai đoạn, vì vậy, các xí nghiệp cạnh tranh phải có bối cảnh hoạt động tài chính lớn cùng với những yêu cầu nghiêm khắc về việc phân chia tiền đầu tư phù hợp của người phụ trách hạng mục chuyên nghiệp.
155 Vẫn nhìn chằm chằm hình bóng xinh đẹp của Kỳ Hinh, hiển nhiên Lăng Thiếu Đường đã phát hiện ra điều này, anh nhíu mày lại, đáy mắt lộ ra sự lo lắng không nói cũng rõ.
156 Kỳ Hinh áp vào lồng ngực của Lăng Thiếu Đường, đôi tay bé nhỏ khéo léo nắm lấy bàn tay của anh:"Đường, không phải sáng mai anh phải bay sang Mỹ xử lý một số chuyện hay sao? Vì thế không cần vì em mà làm lỡ thời gian nghỉ ngơi, cơ thể của em tốt lắm, thực sự không có việc gì, không cần lo lắng!"Lăng Thiếu Đường dùng cả hai tay ôm lấy cô, sắc mặt vẫn lo lắng như cũ, anh dịu dàng nói:"Hinh Nhi, buổi sáng hôm nay anh thấy em như vậy anh cũng rất lo lắng, hiện tại nếu em không lập tức đi khám bác sĩ, ngày mai anh sẽ càng lo lắng!"Trong lòng Kỳ Hinh ấm áp, cô biết người đàn ông trước mặt có bao nhiêu khẩn trương vì mình, như vậy là đủ rồi, không phải sao?Cô cười xinh đẹp khiến má lúm đồng tiền xuất hiện, làm nũng với Lăng Thiếu Đường nói:"Đường, còn có hai ngày nữa thôi là chính thức đấu thầu, dù sao em cũng có thời gian, chờ anh từ Mỹ trở về, anh cùng em đi khám bác sĩ được không?""Không được!"Lăng Thiếu Đường dứt khoát từ chối, nói đùa, anh không muốn vì công việc mà chậm trễ việc khám bệnh của Kỳ Hinh.
157 Mãi đến giữa trưa, Kỳ Hinh mới tỉnh lại, con ngươi nhẹ đảo quanh, hơi thơ của Lăng Thiếu Đường đã biến mất trong không khí, ở bên cạnh cũng không có một bóng người.
158 Ánh nắng mặt trời giữa buổi trưa càng làm nổi bật dáng người hoàn mỹ của Kỳ Hinh. Cô đang chú ý nhìn một vật nhỏ đặc sắc, ba gã đàn ông cao lớn chăm chú nhìncô, thân hình nhỏ nhắn của Kỳ Hinh được họ thu hết vào trong tầm mắt.
159 "Kỳ Hinh, cô sao rồi?" Hắn đi từ từ tới, thấy Kỳ Hinh hoảng sợ, nhẹ giọng hỏi. Môi Kỳ Hinh run lên,một mặt vì sợ hãi, mặt khác, bởi Cung Quý Dương ra tay quá tàn nhẫn.
160 Mặt Kỳ Hinh hơi đỏ: “Nói thật, tôi thực sự cũng hơi sợ anh! Bộ dạng anh lúc nãy thực đáng sợ!”“Ồ? Phải không?” Cung Quý Dương từ chối cho ý kiến, hắn khẽ cười thành tiếng, nói tiếp: “Thực ra tôi muốn hạ thủ lưu tình, nhưng nếu hôm nay, người nhìn thấy cảnh này là Thiếu Đường, em có biết cậu ta sẽ như thế nào không?”Kỳ Hinh lắc đầu, sẽ như thế nào? Chẳng lẽ sẽ đánh chúng thảm hại như Cung Quý Dương đã làm ư? Bộ dạng vừa rồi của Cung Quý Dương rất giống Lăng Thiếu Đường mà.