201 Em khăng khăng cho rằng chuyện này không thay đổiCó lẽ tất cả mọi chuyện sẽ bị anh hóa thành mây khóiMắt em đẫm lệ khi anh cười trong lúc khó khănVẫn giữ vững niềm tinNgược lại dễ dàng bị lừa gạtNhìn anh dần biến mất khỏi không gian của emHai mắt càng thêm đau đớnNước mắt mờ nhạt ở tầm mắtGió vẫn khẽ thổi vỗ về mặt em.
202 Chúng ta không ai có lỗi với aiChỉ là chúng ta yêu nhầm đối phươngChúng ta không ai có lỗi với aiChỉ là em và anh cách xa một phươngChúng ta không ai có khả năng hơn aiChỉ là chúng ta không hề thẳng thắnChúng ta không ai có lỗi với aiChỉ đợi thời gian để chứng minhChúng ta có thể mãi mãi làm bạn của nhau hay khôngSau một đêm nằm mơ, một ngày lại qua đi.
203 Tình yêu được đốt cháy dưới khung cảnh trắng xóa lãng mạn, toàn thân Lăng Thiếu Đường tỏa ra tình yêu nồng nàn không ngừng vây quanh Kỳ Hinh, thật chặt, cho đến khi hòa tan vào máu.
204 Ai đã từng tránh được ánh mắt trời gay gắtNhưng cũng không thể tránh được ánh nhìn chăm chú của ai kiaCó rượu trong ánh mắt của em, tôi say rượu. . . Muốn đặt bàn tay lên eo của emNíu kéo thật chặtNíu kéo kiếp trước của emNíu kéo kiếp sau của emNíu kéo em cả đời này.
205 Tôi không dám cầu xin một nụ hôn,Tôi không đủ khả năng để mơ một nụ cườiChỉ sợ em hôn tôi, cười với tôi, tôi sẽ trở nên kiêu ngạo. Trong tâm trí của tôi,Ước mơ lớn nhất của tôi là:Nụ hôn này biến thành không khí là đủ!Bởi vì nó sẽ thay tôi hôn lên môi em!" Hinh Nhi, anh biết, cho nên anh muốn em trở thành vợ của anh, anh muốn em sinh con cho anh!"Giọng nói của anh không nhanh không chậm truyền đến tai cô, ngoại trừ bá đạo còn hàm chứa tình yêu nồng đậm, hai tròng mắt của anh sáng rực như mặt trời.
206 Em đã khóc. . . Thực sự khóc. . . Hoá ra cho tới bây giờ vẫn chưa từng quên. . . Chỉ là miễn cưỡng nghĩ về nó. . . Em nghĩ về anh. . . Nhớ tới tình yêu của em.
207 Khỏe không, câu nói đầu tiên nghẹn ở cổ, thành tệ, khiến khung cảnh mờ ảoChúng ta, giống như những vũ trụ tách biệtTạm biệt, đều trở thành hư khôngChúng ta đâu quyết định buông tay nhauSự thực là tình yêu còn chưa đủĐi đến nơi chia ba ngảAnh hướng phải em hướng tráiCả hai đều cố chịu đựng chưa hề ngoảnh lạiLúc Lăng Thiếu Đường đưa Kỳ Hinh đến trước một nhà nghỉ thì xe chậm rãi dừng lại.
208 Rõ ràng cánh diều của em gả cho trời xanhCon đường cắt đứt suy nghĩGió ngừng nhớXuân qua em còn ngửa lên trờiNăm tháng biến tình yêu thành câu hátLại khiến cho người hát xung quanh lang thang.
209 Nếu anh là xạ thủ ngầm kiaEm chính là con mồiQuyết tâm không né, làm con chim trắngChỉ chờ mũi tên kia đếnBắn vào lồng ngực em từ lâu đã vỡ vụnNhư vậy để em chết dưới bàn tay anhDường như cuối cùng có thểChết ở trong ngực của anh.
210 Đang vui vẻ Tiểu Phong nghe thấy Lăng Thiếu Đường phải đi, lập tức chạy lên trước ôm chặt chân anh: "Bố, đừng đi, Tiểu Phong muốn bố!"Lăng Thiếu Đường không đành lòng, anh ngồi xuống, vỗ đầu nhỏ của bé, anh dỗ dành: "Tiểu Phong ngoan, phải nghe lời mẹ, biết không?"An Vũ Ân tiến lên: "Thiếu Đường, chẳng lẽ anh không thể vì Tiểu Phong mà ở lại ư? Cho dù chỉ là một đêm!"Nói xong, cô ta nâng khuôn mặt đáng yêu nhìn Lăng Thiếu Đường.
211 Đêm, dường như dài hơn chút, khiến người ta ngủ không ngon. Kỳ Hinh lặng lẽ ngồi trên giường, cô không giữ lời, lqd khi cô thấy An Vũ Ân đóng cửa phòng lại, cô cảm thấy không thể hít thở nổi, nhanh chóng chạy trốn về nhà.
212 Tin tức ấy như thắp sáng cả ban đêm. "Hinh Nhi. . . . . . Em vừa nói gì?" Cơ thể cao lớn của Lăng Thiếu Đường khẽ run, trong lòng hồi hộp không cần nói cũng biết.
213 Có thể coi Kỳ Hinh là cô dâu rảnh rỗi nhất, tất cả mọi việc liên quan tới hôn lễ Lăng Thiếu Đường đều không cho cô tham gia, vì vậy, việc cô có thể làm bây giờ là nghỉ ngơi và thử áo cưới.
214 Ở một nhà hàng cao cấp, khung cảnh yên tĩnh, âm nhạc du dương. . . . . "Tiểu thư Kỳ, mời ngồi!"Khi An Vũ Ân thấy Kỳ Hinh được người phục vụ đưa tới chỗ ngồi, đứng dậy vội vàng nói.
215 Cơ thể Kỳ Hinh đột nhiên chấn động, cô đưa mắt nhìn sang cái cốc đã vỡ, sau đó lại chuyển sang An Vũ Ân, vẻ mặt không thể ngờ, trong phút chốc, cô hiểu rõ ý đồ của An Vũ Ân!Tại sao người phụ nữ này lại đáng sợ như vậy?Người phục vụ cẩn thận đi lên trước, muốn dọn mảnh vỡ trên sàn, nhưng bị Lãnh Thiên Dục lạnh lùng quát: "Không phải chuyện của cậu, lui ra!"Người phục vụ bị dọa sợ nên chạy mất hút.
216 Lăng Thiếu Đường khẽ nhíu mày, ngửa đầu uống hết ly rượu đỏ: "Nói thử xem!"Lãnh Thiên Dục tùy ý dựa vào lan can boong thuyền, ánh mắt mang theo suy nghĩ: "Nguyên nhân cái chết của Tuyên Tử Dương rất đáng nghi, vì thế thi thể của hắn vẫn tiếp tục được đóng băng, về phần cảnh sát thì trả lời là mất tích, Thiếu Đường, cậu còn có nhớ hình dáng thi thể của Tuyên Tử Dương không?"Lăng Thiếu Đường trầm ngâm, lập tức nói: "Trên người Tuyên Tử Dương không có một vết thương nào, cho nên không giống như chết vì nguyên nhân bên ngoài, nhưng bỏ mạng vì một thứ rất nhỏ, thi thể vô cùng tái nhợt, cũng không phải dáng vẻ bình thường của một thi thể sau khi chết!""Đúng, lãnh đạo MCN chết sau đó không lâu, thi thể cũng xảy ra hiện tượng như vậy!" Lãnh Thiên Dục thưởng thức một ngụm rượu đỏ, nhàn nhạt nói.
217 Lăng Diệu Hồng nhìn Lăng Thiếu Đường, thở dài nói:"Thiếu Đường, kể từ khi con tiếp quản Lăng thị, ta cũng không can dự vào bất kì quyết định nào của con, sự thật chứng minh con là người sinh ra để buôn bán, ta biết có rất nhiều chuyện con vẫn để trong lòng, không nói không có nghĩa là con không biết, bố già rồi, không muốn thấy nhà mình phải chia năm xẻ bảy, hi vọng con có thể hiểu ý của bố.
218 Văn phòng đông lạnh, hơi lạnh đựơc thổi ra từ điều hòa trong văn phòng. Người đàn ông ngồi trên ghế da đưa lưng về phía bàn làm việc, chỉ thấy hắn có dáng người cao lớn, ở dưới chân là một thế giới phồn hoa.
219 Mặt An Vũ Ân trở nên rất khó coi, thân thể của cô ta phát run: "Lăng Thiếu Nghị, rốt cụôc anh muốn thế nào, anh nghĩ rằng tôi sẽ sợ khi anh đem số ảnh này cho Thiếu Đường xem sao?"Lăng Thiếu Nghị nhướng mi, nhàn nhạt cười lạnh:"Không, cô nói không sai, nhưng chẳng lẽ cô đã quên tôi đã từng nói, tôi có thể nuôi dưỡng cô, cũng có thể phá hủy cô, nếu những hình ảnh này được truyền khắp toàn bộ thế giới, vậy cô còn có thể làm người mẫu nổi danh không?""Anh - "An Vũ Ân tức giận nắm chặt tay.
220 Chuẩn bị đến ngày tổ chức hôn lễ, trong lòng Kỳ Hinh vừa khẩn trương vừa vui mừng, cô lại nhớ tới lần đầu tiên mình gả cho Lăng Thiếu Đường. Năm ấy, Lăng Thiếu Đường đứng ở phiá trên, cả người lạnh như băng, anh còn nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lùng, trên ngừơi mặc bộ lễ phục màu trắng nhìn cực kì anh tuấn, lúc môi anh nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, Kỳ Hinh cảm thấy rung động trong lòng.