1 Hoắc gia. . .
Trong biệt thự khí thế hừng hực, Đồng Tích mới vừa tắm xong, tóc ướt, mặc áo ngủ ở nhà, ngồi xếp bằng miễn cưỡng dựa ở trên ghế salông xem ti vi.
2 Hoắc Thiên Kình "Ừm" một tiếng, thẳng đi tới trên ghế salông ngồi xuống.
Đồng Tích thực sự không hiểu câu "Ừm" này của anh là dụng ý gì, có phải là biểu thị cô có thể đi lên lầu ngủ không?
"Lập tức liền thi đại học?" Giữa lúc cô nghĩ như thế, Hoắc Thiên Kình bỗng nhiên mở miệng.
3 Trường học.
Lúc phát phiếu nguyện vọng xuống, cả lớp chỉ có Đồng Tích không nhận được.
Đồng Tích đứng dậy, "Giáo viên, ngài có phải là xót rồi không?"
Giáo viên không trả lời, chỉ để lại một câu nói, "Trò tới phòng làm việc của tôi một chuyến.
4 Đồng Tích cũng không có biện pháp khác tốt hơn, "Được, vậy tôi chờ điện thoại của anh. "
Bất luận làm sao, cô suy nghĩ nát óc đều không nghĩ ra, người trăm công nghìn việc như Hoắc Thiên Kình, xuất phát từ lý do gì muốn bỗng nhiên làm những việc này.
5 Người phụ nữ đứng dậy, Hoắc Thiên Kình lành lạnh liếc nhìn cô ta một cái.
Ánh mắt kia, vẫn không có tâm trạng gì, u lạnh nhạt nhẽo, nhưng, một mực làm người phụ nữ lập tức liền cứng ở tại chỗ, động cũng không dám động.
6 "Chú ba. "
Mãi đến khi. . .
Một giọng nói, lại xuất hiện ở cửa gian phòng.
Đồng Tích lại đi trở về.
Nhìn dáng dấp, tâm lý đã được bình ổn phần nào, sắc mặt yên ổn không ít.
7 Hoắc Thiên Kình thiếu kiên nhẫn cầm một tấm 70 ngàn ném đi, ánh mắt không dời không đổi, "Không phải đại học B thì không được?"
"Không phải đại học B thì không được.
8 Toàn thân, đều là áp suất thấp lạnh lùng nghiêm nghị.
Tâm trạng Đồng Tích run rẩy, nhìn anh, đáy lòng sinh ra mấy phần khiếp sợ.
Nếu là thường ngày, có thể lúc này cô cũng đã lùi bước.
9 "Chú ba, không, là Hoắc tiên sinh!"
Đồng Tích đổi giọng. Sóng lưng thẳng tắp, trên mặt là bướng bỉnh không thể xâm phạm, cô cắn răng: "Từ giờ trở đi, con sẽ không làm sủng vật cho chú nữa! đêm nay con liền đi!"
Dứt lời, cô buồn bực nguýt anh một cái, xoay người rời đi.
10 Hoắc Thiên Kình bỏ lại Đồng Tích, trước tiên rời đi.
Bên trong gian phòng, bầu không khí lập tức khôi phục bình thường. Còn lại những người khác, hết thảy không hẹn mà cùng thở một hơi.
11 Một bên khác.
Trong xe Bentley.
Hoắc Thiên Kình ngồi ở hàng sau, hắt hơi một cái.
Ghế trước, lái xe chính là Ngô Dư Sâm.
"Hoắc tổng, phía trước là Đồng tiểu thư, muốn tiễn cô ấy một đoạn đường không?"
ánh mắt Hoắc Thiên Kình sâu nặng, lướt qua cửa sổ thủy tinh, liếc mắt liền thấy cô.
12 Đồng Tích vẫn không lên tiếng, nghe nói như thế, sắc mặt khó coi cau mày, "Chú thông báo người giám hộ của con? Người giám hộ nào?"
"Đương nhiên là người giám hộ ghi trong tài liệu của cô.
13 Hoắc Thiên Kình chậm rãi xoay người.
Tầm mắt, dừng ở trên mặt cô gái, một lát, môi mỏng khiêu gợi nhếch lên, im lặng.
Ánh mắt đen trầm đến làm trong lòng Đồng Tích chột dạ.
14 Đồng Tích sợ bị dạy bảo, lắc đầu, hời hợt, "Không nên nhìn. Không có chuyện gì, chỉ là vết thương nhỏ. "
Hoắc Thiên Kình không kiên trì phí lời nửa câu với cô.
15 "Nếu xem thường tìm tôi, vậy thì ở nơi này tiếp đi!" Không có nửa phần nhẹ dạ, để lại cậu nói, anh xoay người rời đi.
Một bước, đều chưa từng dừng lại, càng chưa từng trở về.
16 Hoắc Thiên Kình không có nói thêm cái gì.
Ngoài cửa xe, đèn đuốc lúc sáng lúc tối từ đáy mắt anh đảo qua. Khuôn mặt tuấn tú phi phàm kia, nhiễm phải đêm thâm trầm, càng ngày càng làm người không nhìn thấu tâm trạng.
17 "Không cần khách khí với chú tư như vậy. " Hoắc Viêm Chi lái xe, ánh mắt không có ý tốt thỉnh thoảng liếc nhìn hai chân Đồng Tích để trần dưới váy.
Con bé này, bây giờ là thật sự trổ mã đến càng ngày càng mê người.
18 Mặc dù là trưởng bối và vãn bối, nhưng trai gái khác nhau, cô mặc vào dù sao cũng hơi không thích hợp.
"Chấp nhận mặc một chút, mặc dù là đồ đàn ông, nhưng vẫn là hoàn toàn mới.
19 Rất nhanh, Đồng Tích tắm xong đi ra.
Mặc áo ngủ Hoắc Viêm Chi trên người. Áo ngủ rất rộng lớn, rất dài, tôn cô đến càng ngày càng nhỏ nhắn xinh xắn.
20 Có thể là bản năng nhận ra được nguy hiểm, lại có thể là hô hấp của anh cách đến quá gần, Đồng Tích hỗn loạn cau mày, nhúc nhích một chút.
Hoắc Viêm Chi nhấn tay cô lại, ép lên đỉnh đầu, thấp giọng phun ra nói, "Đừng sợ.