1 Tiết tử “Tứ đại gia tộc chỉ được có đứa con thứ năm, đứa thứ sáu xem như ý trời, nếu là nữ, thì coi như là người của Thiên gia. ” Câu nói dân gian lưu truyền khắp nhân dân này, chính là nói về tứ đại gia tộc phụ tá cho hoàng thất, gồm Cao, Đoạn, Lục, Tô.
2 CHƯƠNG 1 Hai cặp đồng tử phát sáng, nhìn người qua đường vội vã, càng gần đến ngày lễ, ngã tư đường càng bận rộn và náo nhiệt. Đôi tỷ muội mới năm, sáu tuổi, dựa vào nhau đứng dưới mái hiên, ánh mắt tinh khiết thoáng vẻ trống vắng, một thân xiêm y trắng đơn giản, đứng dưới khí trời giá lạnh, hai tỷ muội nhỏ lạnh run dựa sát vào nhau.
3 CHƯƠNG 2 Bông tuyết rơi vãi đầy trên đất, Hoàng thành uy nghi nằm giữa vòng sương màu xám, bộc lộ nên sự huy hoàng của nó. Những lớp ngói vàng óng ánh của cung điện đã sớm bị tuyết kết đầy, những cây tùng, bách bị phủ lên một lớp sương tuyết mỏng, từng bông từng bông rũ xuống, thuận theo những cây trụ của đại điện rơi rớt xuống thềm đá, vệ sĩ đứng ở hai bên cửa, không sợ sương lạnh mà cầm chặt cây lao trong tay, hiên ngang mà đứn.
4 CHƯƠNG 3 Nói thế nào đi nữa, thì thân phận thực của Thiếu Sơ cũng là nữ! Những lời này làm cho đôi mắt hắn chìm xuống, mặt mày đen lại nắm chặc quyềnMới ra đời đã bị ràng buộc chân tình cả đời.
5 CHƯƠNG 4 Nhìn hai nha hoàn xinh đẹp trước mặt, Chu Dục cao quý tuấn mỹ nhíu hai hàng lông mày lại “Vô Ưu, Vô Sầu, ta đã nói với các ngươi, trừ ba bữa cơm và lúc đưa thuốc ra, bình thường không được đến ‘Tuyết Ngọc ban công’ này!” “Chúng ta.
6 CHƯƠNG 5 Một thân áo bào trắng thanh đạm, đứng dưới tàng cây bạch đàn, tùy ý gác tay lên vách đá, sương giá rét lạnh, nhưng nhanh chóng bị dòng suối ấm áp bên trên làm cho tan chảyÁnh trăng treo trên đỉnh núi, rọi xuống mặt suối ấm áp bên dưới, trong vẻ lạnh nhạt có phần thanh thoát mềm mại, khi chỉ còn tiếng nước chảy róc rách trong màn đêm yên tĩnh, Tô Thiếu Sơ gác tay lên trán, nhìn vẻ kỳ ảo bên trên, suy nghĩ lại trôi về nơi khác.
7 CHƯƠNG 6 Đau và khó chịu, ngửa người xuống nước làm cho thân thể nàng khó mà nhúc nhích được, từ lưỡi truyền đến sự mạnh bạo của hắn, cảm giác không hít thở được dần dần dâng lên, khi đôi mắt bắt đầu hoa đi, áp lực trên môi cũng rời khỏi, một lực mạnh kéo nàng ra khỏi mặt nước, không khí mới mẻ không ngừng tràn vào mũi nàng.
8 CHƯƠNG 7 Nhìn vách đá cao ngàn trượng dưới ánh trăng, dưới bầu trời đêm đầy, cảm giác như mình nhỏ đi gấp bội. Cánh hoa bạch đàn rơi xuống mặt suối, không khí như đưa ngọn gió lượn trở về, làm lay động mặt hồ: “Mấy ngày nay đều thấy ngươi nhìn ánh trăng rất lâu, đang suy nghĩ điều gì?” Nhìn thấy nàng gác tay lên nhìn bầu trời cao, hắn nghiêm túc hỏi: “Người ở trong động dĩ nhiên muốn ra khỏi thế giới tự nhiên bên ngoài.
9 CHƯƠNG 8 Vân Phong, Nguyệt Dạ vào ngày mười chín đúng là hoa lệ xinh đẹp, ánh trăng tỏa sáng, soi rọi từng ngõ ngách, làm cho trần thế bên dưới càng thêm xinh đẹp.
10 CHƯƠNG 9 Giống như vẫn không tin được những chuyện đang xảy ra, Chu Dục nhíu mày, hai hàng lông mày lần đầu tiên tỏ vẻ mịt mờ, chỉ ý thức được, Tô Thiếu Sơ đang đâm mình: “Tam hoàng tử, nhớ kỹ những điều ngươi đã từng nói nha! Luật nhân quả tuần hoàn chỉ là trò cười, nếu ông trời có mắt, ngươi cũng muốn xem thử mình sẽ có kết quả như thế nào, bây giờ tấm màn này, để ta kéo xuống kết thúc thay ngươi vậy!” Nhìn gương mặt không mang theo chút tình cảm nào của nàng, Chu Dục muốn mở miệng, nhưng chỉ càng làm máu chảy xuống nhiều hơn: “Tam hoàng tử.
11 CHƯƠNG 10 Đông đi xuân tới, băng tuyết tan dần, cành lá cũng trút đi màn sương lạnh lẽo, cả vùng đất như thay một chiếc áo mới. Tam hoàng tử bị trọng thương, dưỡng thương ở Vân Phong, yên lặng một thời gian sau mới hồi phục như cũ, Tam hoàng phủ gần đây bắt đầu nhộn nhịp trở lại, hàng đêm đều treo đèn dầu lên sáng rỡ, tiệc tùng phồn hoa, hoàng tộc quyền quý và quan viên không ngừng đến chúc mừng.