181 Lúc này ở trong mắt Kỳ Hinh, tòa nhà cao trăm tầng của Lăng thị trở nên đáng yêu vô cùng, cô thoải mái đi vào đại sảnh, đi thẳng tới thang máy riêng. Vẻ đẹp của cô có thể làm con sóng dâng cao.
182 "A ——" Kỳ Hinh kinh ngạc, theo bản năng cô lấy tay che miệng, đôi mắt đẹp trừng lớn!Trong chiếc hộp không phải là một con quái thú hung dữ, mà là một chiếc nhẫn cực kì xa hoa——Nhẫn!Hiếm khi thấy viên kim cương màu hồng nào lớn như vậy, nó như toát ra màu sắc mơ mộng.
183 với bộ dạng ra vẻ vô tội. "Đường ——"Khi Kỳ Hinh thấy Lăng Thiếu Đường xuất hiện ở nơi này thì kinh ngạc, nhanh chóng nhào vào trong lòng anh. Hai mắt vốn đang lạnh lùng, tĩnh mịch của Lăng Thiếu Đường dần hiện lên tia dịu dàng, bàn tay to của anh duỗi ra, ôm cô vào trong ngực.
184 "Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến ‘kiểm tra giờ làm’ của anh thế ?"Người đàn ông cúi đầu cười, trong đôi mắt chan chứa tình yêu dịu dàng. "Không phải đâu, người ta tới thăm đồng nghiệp! Không phải tới găpn anh đâu!" Kỳ Hinh nghiêng đầu, nũng nịu nói.
185 Trong lòng có chút mất mát!Hóa ra, món quà anh muốn tặng cho cô không phải là nhẫn. Chiếc nhẫn kia, anh muốn tặng cho ai?Chút cảm giác đau xót lướt qua trái tim!Một chiếc hộp được gói tinh xảo đặt ở trước mặt Kỳ Hinh.
186 Ngồi ở bên cạnh giường bệnh, Lăng Thiếu Nghị nhìn thấy Lăng Thiếu Đường đến thì có chút kinh ngạc, hắn cũng giật mình một cái, trên khuôn mặt anh tuấn lập tức xuất hiện nụ cười tươi, cởi mở nói:"Anh cả, anh đã đến rồi!"Lăng Thiếu Đường đứng ở một bên, nhìn Lăng Thiếu Nghị nói chuyện, anh như đầu gỗ gật đầu.
187 Bóng đêm rực rỡ, ánh trăng mát lạnh như nước, gío thổi dịu dàng, mặt trăng hình lưỡi liềm, rời xa thành phố sôi động, một biệt thự màu xanh với kiến trúc cổ xưa pha lẫn chút hiện đại nằm ở vùng ngoại ô, kiến trúc của biệt thự là sự hòa hợp giữa cái lãng mạn và phong cách trang nghiêm, chọn trần nhà cao, cửa chính lớn, cửa sổ hình tròn với các viên đã nhỏ đính ở đường viền, tất cả đều thể hiện sự ung dung lộng lẫy.
188 Bàn tay của người đàn ông vừa buông ra, người phụ nữ vội vàng hô hấp không khí, giọng nói cũng trở nên cuồng loạn : "Anh đúng là kẻ điên! Sao anh có thể lấy đứa nhỏ ra uy hiếp tôi?"Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Thế nào? Biết sợ rồi hả? Có phải cô sợ sau này khi nó lớn lên, nó biết được mẹ nó là dâm phụ, gặp ai cũng có thể coi là chồng đúng không?"Nói xong, hắn hung hăng xuyên qua thân thể của cô ta.
189 Các phân đoạn trong bữa tiệc đựơc tiến hành từng bứơc, Lăng Thiếu Đường đi về chỗ ngồi bên cạnh Kỳ Hinh, còn trong lòng cô vẫn chưa hết bàng hoàng. "Đường - - " Cô khẽ tựa đầu trên bờ vai anh, không biết nói cái gì cho phải.
190 Yên lặng để tôi cho em một đôi tayTuỳ em khoá lại xiềng xích tình cảmCho dù chìm đắm trong hạnh phúc của một nô lệTrong gông cùm xiềng xích mà em tạo raNhảy rất nhiều rất nhiều điệu múa xinh đẹpNhịp trống cuối cùng cũng ngừng lạiTôi mệt mỏi rồi nhẹ nhàng như thườngBuồn bã cách biệt em☆☆☆☆☆☆☆☆Người chủ trì vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn lên trên - -Nơi đó là chỗ ngồi của nóm doanh nhân ở dưới sân khấu, chỗ ngồi của khách quý có Lãnh Thiên Dục, Hoàng Phủ Ngạn Tước, Cung Quý Dương, Chad, Lăng Thiếu Nghị, Kỳ Hinh.
191 Thế giới này có rất nhiều hạn chế như những điều cấm kỵ và những bí mật,Có quá nhiều người không thể đoán trước được những biến cố sẽ xảy ra với mình và họ tự nguyện buông bỏ.
192 Kỳ Hinh đứng ở trước cửa sổ, lẳng lặng, giống như một bức tượng thủy tinh xinh đẹp, tóc quăn dài mềm mại bao trùm cả cơ thể nhỏ nhắn của cô, giống như người yêu đang bảo vệ tâm hồn yếu ớt của cô.
193 Nếu như đã có cuộc gặp gỡ trong thơNên giống như kết thúc ảo mộngKhông cần nói emLàm sao để nén nước mắt khi vẫy tayHãy để tất cả ——Em giả bộ mỉm cười mạnh mẽ trong giấc mơ của anh.
194 Em chỉ là lông mi ở dưới trông chừng cho anhTất cả cảm giác của anh là vui sướng hay là bi thươngTrong sự cô độc, em cầu nguyện cho anhBan ngày nhớ nhung, ban đêm rơi lệTrong gió lớn thoáng qua bóng hìnhHi vọng cầu xin nó mãi mãi đừng trở lại.
195 Mỗi người phụ nữ là một thiên sứ, khi thiên sứ rơi vào lưới tình, thì sẽ bị gãy cánh rơi xuống trần gian, một lòng một dạ yêu thương người đàn ông cô ấy yêu, yêu đến mức không có đường lui, yêu đến vạn kiếp bất phục, dù cho bị tổn thương, cũng không oán không trách, bởi vì, các cô đã không còn cánh để bay lên thiên đường.
196 Lăng Thiếu Đường buồn cười, lắc đầu: "Cô bé ngốc, sao anh có thể rời xa em được, không phải anh đã nói rồi sao, em sẽ ở với anh suốt đời !"Kì Hinh ngẩng đầu, trong mắt hiện lên nhiều vệt nước mắt.
197 Thì ra trên thế giới này, tình yêu rất lớn, lớn tới mức lật sang trang tiếp theo tình yêu có thể khiến con người ta cảm thấy tủi hờn. Hóa ra trên thế giới này, tình yêu rất nhỏ, nhỏ đến mức ba người cùng chen chúc trong một khoảng không gian khiến không ai có thể thở nổi.
198 Em tưởng thở ra một hơi, có thể biến thành mây trắng trời xanh, không nghĩ rằng ở khóe mắt lại đọng thành hạt mưa. Ở đêm đông giá rét này. Bên trong, tình yêu giống một thứ xa hoa, khiến người yêu nhau muốn hạnh phúc hơn, khiến người cô đơn không chịu nổi.
199 Beta: Meo Miu CiuEm tưởng rằng chú chim quá bé nhỏ so với biển cả, vì thế chú chim nhỏ này không có can đảm bay qua biển lớn, mười năm sau em mới phát hiện, không phải chim nhỏ bay không tới, mà là đầu bên kia của biển cả mênh mông, từ lâu đã không còn chờ đợi.
200 Đúng thế, em phải chờ. . . . . . Cho dù vĩnh viễn ước ao, từng giọt cô đơn xuyên thấuĐợi cho tình cảm héo úa, trở thành sa mạc hoang vắngĐợi cho tất cả thành mộng ảo, đều biến mấtMà em, còn phải chờCho đến khi tan raTruyền thuyết xa xưa.
Thể loại: Dị Năng, Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Xuyên Không
Số chương: 5