161 Hạnh phúc, giống như triều cường ập vào trong lòng Kỳ Hinh. Trên mặt Kỳ Hinh nở một nụ cười xinh đẹp như Hoa cúc. Đúng vậy, sự vịêc diễn ra bất ngờ khiến cô không thể tin tưởng nổi.
162 New York - thủ đô nước Mĩ, phân bộ ở tài phịêt Lăng thị. Đã gần đến rạng sáng , tòa nhà này như không có buổi đêm lúc nào cũng sáng rực, ngoài cửa sổ là một mảnh phồn hoa rất nổi bật, mà phân bộ bên trong của tài phịêt Lăng thị còn đang rất bận rộn.
163 Nghĩ đến đây, trong lòng Lăng Thiếu Đường ấm áp, nói thật, anh không thể chờ đợi đến lúc cuộc đấu thầu kết thúc, bởi vì anh muốn Kỳ Hinh nhanh chóng thuộc về mình, nhưng nếu làm như vậy, Lăng Thiếu Đường tưởng tượng trên mặt Kỳ Hinh sẽ lộ ra vẻ vui mừng cũng như không vui, nếu không cho cô làm xong từ đầu đến cuối một việc, so với giết cô còn đau khổ hơn!Những đường cong trên khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Thiếu Đường bắt đầu trở nên nhu hòa, Hinh Nhi, mình cầu hôn cô ấy thì cô sẽ như thế nào,hai mắt cô nhất định sẽ xuất hiện tầng nước mắt mê người !Lăng Thiếu Đường vội vã muốn nhìn con ngươi trong suốt không một tia gợn sóng của Kỳ Hinh.
164 Gần giữa trưa, một chiếc xe thể thao chạy vững vàng ngừng ở trước cửa khách sạn. "Cảm ơn anh đã đưa tôi trở lại đây, Quý Dương!" Kỳ Hinh mỉm cười nói với Cung Quý Dương.
165 Mang theo sự điên cuồng và sức lực mạnh mẽ, đáy mắt Lăng Thiếu Đường trở nên sâu thẳm khác thường, anh ôm lấy Kỳ Hinh, sau đó sải bước đi vào phòng ngủ.
166 Trong lòng Kỳ Hinh run lên, vội vàng kéo nhanh ống tay áo Lăng Thiếu Đường:"Đường, như vậy em sẽ không an lòng !”"Anh chỉ quan tâm thân thể của em, so với bất cứ chuyện gì , chuyện này đều quan trọng hơn!" Lăng Thiếu Đường thoáng tăng thêm âm lượng trong giọng nói.
167 “Cô bé, em thật mê người! Chẳng lẽ em không biết, hiện tại anh. . . rất đói bụng sao?" Giọng nói của người đàn ông gợi cảm, trầm thấp, vang bên bên tai người phụ nữ lại càng tăng thêm mùi vị dục vọng.
168 Thời gianNếu như là tảng đá nặng nềLấp đầy đêmThật sự phải di chuyển Sẽ tạo ra một lỗ nhỏ trong màn đêm Tò mò nhìn bình minhSau khi Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng đóng cửa phòng, Kỳ Hinh chậm rãi mở mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp bắt đầu xuất hiện sự lo lắng và khẩn trương.
169 Tất cả quá khứ, hiện tại cùng tương laiHãy khiến nó dừng lại, lập tức nhìn thấy ánh hoàng hôn trên khuôn mặt emKhông hề kiếm tìm mối quan hệ với anhĐược sống, có tình yêu, mọi thứ đều khiến tầm mắt hạ xuống.
170 Anh là vua của em, bước ra từ cung đình của năm thángBầu trời trước mắt của anh, là để em nhìn lênHoặc là nghe, sau đó tiến lên, yêuRồi đến tương tư, thậm chí bỏ mạngCũng trong đêm tối cùng nhau, dây dưa không rõ.
171 Từng ở Vence, chỗ này khiến con người không thể không tới, vì nơi đây đã lưu lại chuyện cũ khó quên hay những việc đã từng trải qua. Kỳ Hinh chính là người như vậy, mùi hoa nồng đậm của nơi này quấn quanh thân thể cô, tâm tư lúc nào cũng thế, trải qua việc này nhiều ngày, có lẽ thật sự cô sẽ nhớ đến tận nửa đời sau.
172 Trói buộc tiếng nói của em, chịu khuất phục một loại hành độngAnh có biết về tình yêu, em đã quên mà sợ hãiNếu như xuất hiện suy nghĩ thương mếm nhauChìm đắm trong lời nói một người Hơn nữa vẽ bóng dáng của anhTình, giống như biển, lại tạo nên sóng gió.
173 Lãnh Thiên Dục không biểu cảm nhìn vào ánh mắt của Lăng Thiếu Đường:"Thiếu Đường, tất cả những tư liệu điều tra được về Tuyên Tử Dương, nói trắng ra, báo cáo cho thấy, hắn cùng MCN có quan hệ mật thiết, không chỉ vậy, hắn còn giết Boss MCN !"Sau khi nói xong, ánh mắt Lãnh Thiên Dục lạnh như băng quét qua thi thể trước mặt.
174 Lăng Thiếu Đường ôm Kỳ Hinh ngồi trên sô pha mềm mại, trên người Kỳ Hinh tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt làm anh cảm thấy trong lòng ấm áp. Anh hoàn toàn không ngờ Lãnh Thiên Dục lại điều tra ra Tuyên Tử Dương, tư liệu anh cũng xem qua, mọi chuyện đều do Tuyên Tử Dương gây ra, tuy rằng anh không tiếp xúc với Tuyên Tử Dương nhiều, nhưng dựa vào ấn tượng đầu tiên của anh, người này chắc sẽ không có bản lĩnh như vậy, nhưng nếu không phải là Tuyên Tử Dương, vậy, người ở đằng sau hắn là ai?Lăng Thiếu Đường tự hỏi mình điều này, cũng dẫn nhíu mày lại.
175 Kỳ Hinh hít một hơi lạnh, hắn --Trong đầu cô nhớ ngay tới người đàn ông lạnh như băng kia, không khỏi phát lạnh toàn thân, cuối cùng cô cũng biết nguyên nhân vì sao mạng sống con người không hề quan trọng trong mắt họ.
176 Lúc này, Lăng Thiếu Đường không biết tâm trạng của mình như thế nào. Một bên, anh oán hận bố của mình sâu sắc, nhưng mà, ở phương diện khác, anh cũng đau lòng vì bệnh tình của bố đang chuyển biến xấu.
177 Đột nhiên cơ thể Lăng Thiếu Đường run lên, anh ngẩng đầu lên, sự lạnh lẽo phủ kín hai tròng mắt. "Đường ——"Kỳ Hinh bị ánh mắt của anh làm cho hoảng sợ.
178 Lăng Thiếu Đường khàn giọng. Rồi đột nhiên, cơ thể đang có khí thế bừng bừng nhanh chóng tựa vào ghế ngồi. Đáy mắt lộ vẻ khó coi và bất đắc dĩ. Kỳ Hinh nhìn bộ dạng như vậy của anh, trong lòng cũng thấy chua xót.
179 Cô nhìn thấy đáy mắt Lăng Thiếu Đường hiện lên vẻ đau đớn ——"Không, Đường, em tin tưởng anh, anh không phải là người như thế!"Kỳ Hinh lập tức phản ứng lại, nhanh chóng nắm chặt cánh tay của anh nói.
180 Thời gian qua thật nhanh, thoáng một cái, một tháng đã trôi qua. Trong khoảng thời gian này, bóng dáng Kỳ Hinh luôn xuất hiện ở vườn Thanh Vận và bệnh viện, kể từ sau ngày đó Lăng Thiếu Đường cũng không nhắc tới hoặc là hỏi qua về bệnh tình của Lăng Diệu Hồng, nhưng cũng không vì nguyên nhân này mà Kỳ Hinh sốt ruột, cô đang kiên nhẫn và chờ đợi, cô tin tưởng không lâu sau đó, nhất định anh sẽ chủ động đến bệnh viện để thăm Lăng Diệu Hồng.