101 Kỳ Hinh lẳng lặng đứng trước cửa sổ sát sàn trong phòng ngủ, trên người là chiếc váy lụa mỏng màu trắng, dáng hình đẹp đẽ dưới ánh trăng của cô như toát ra những vầng sáng mỹ lệ, yên lặng như được một màn sương bao phủ.
102 Chết tiệt! Anh lại muốn cô yêu anh, muốn cô toàn tâm toàn ý yêu anh, giống như Kỳ Hinh hai năm về trước. Anh cố gắng áp chế lửa giận trong lòng xuống, cho nên mới hỏi Kỳ Hinh những lời này.
103 - Cái gì? Anh tạm nghỉ hai tuần, đừng nói với tôi rằng anh đi cùng tôi tới nơi bị thiệt hại nhé?Kỳ Hinh dè dặt hỏi. - Nếu tôi nói là thật thì sao?Lời đáp nhẹ bẫng của Lăng Thiếu Đường đã trả lời cho câu hỏi của Kỳ Hinh.
104 Kỳ Hinh vẫn cho rằng Lăng Thiếu Đường tạm dừng công việc hai tuần, đi cùng cô tới bảy nơi bị xảy ra thảm họa là một sự lựa chọn không hề sáng suốt. Tuy lấy danh nghĩa là nghỉ ngơi để đi cùng cô nhưng thực tế thì lại là một chuyến công tác với cường độ cao.
105 Ánh mắt Kỳ Hinh lấp lánh như những vì sao, cô cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nhìn vào đôi mắt ngập tràn tình yêu của Lăng Thiếu Đường, trong lòng rất cảm động, cô gật gật đầu.
106 Chiếc xe màu trắng phi như bay về khu vực xảy ra thiệt hại. Lăng Thiếu Đường siết chặt tay lại, chỉ có thể thông qua phương thức như vậy để trấn an sự sợ hãi trong lòng.
107 Trong một nơi hoang tàn như thế này, mấy tên sát thủ như những ác ma tàn sát bừa bãi xung quanh khiến người ta phải run sợ. - Đường, anh mau buông tay ra, anh có nghe thấy không?Kỳ Hinh sắp phát điên rồi, cô gào lên với Lăng Thiếu Đường nhưng không dám giãy giụa.
108 Người đàn ông nhún vai: “Tốt lắm, em nói kế hoạch xem thế nào?”- Lúc trước kế hoạch của chúng ta là vây bắt bọn họ ở khu vực xảy ra thiệt hại, sau đó công bố tin tức giả cho giới truyền thông, dựa vào đó để chèn ép Lăng thị, chờ thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch sẽ khiến cho giá cổ phiếu của Lăng thị sụt giảm.
109 Kỳ Hinh khóc thút thít ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm nước nhìn Lăng Thiếu Đường:- Sao anh lại không buông tay ra? Anh ngốc thế, nếu vừa rồi bọn chúng nổ súng thật thì sao?cô khóc lóc la lên, một tay còn đánh vào lồng ngực của Lăng Thiếu Đường.
110 Khắp nơi toàn là phế tích, mọi thứ xung quanh chìm trong bóng tối và hỗn độn, tất cả tràn ngập thê lương, không hề có chút hy vọng, chỉ có cái chết là cận kề.
111 Kỳ Hinh càng ngày càng cảm thấy lồng ngực khó chịu, cô ho khan mấy tiếng. Đôi mắt Lăng Thiếu Đường càng thêm căng thẳng, anh biết ở đây thiếu khí, nếu Kỳ Hinh còn bị thương nữa thì sẽ rất nghiêm trọng.
112 Kỳ Hinh bắt đầu bị ảo giác, cô nghe thấy tiếng choang choang do dao va chạm với vật cứng. Âm thanh có vẻ rất miễn cưỡng, máy móc, đơn điệu, vô lực, nhưng cô thật sự muốn nghe ra chút hy vọng sống sót.
113 Bầu không khí trong văn phòng cực kỳ lạnh lẽo, nhưng những giọt mồ hôi trên mặt bộ trưởng Từ vẫn không ngừng túa ra, dường như ông ta đang phải trải qua thời khắc khiếp đảm của cuộc đời.
114 Kỳ Hinh cắn môi, cúi đầu nhìn thằng bé, khuôn mặt trắng trẻo của nó giờ lấm đầy bùn đất. Cô lên tiếng: “Đứa bé này cũng giống chúng ta vậy, vì nó, chúng ta nhất định phải ra ngoài!”Giọng nói suy yếu của cô giờ đã có chút sức lực hơn.
115 Khi nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Kỳ Hinh, anh biết cô gái ngốc nghếch này luôn kìm nén, cô luôn tin tưởng và hy vọng vào anh. Trong cả quá trình, anh không hề nhìn thấy sự luống cuống hay điên cuồng và tuyệt vọng của cô, từ đầu tới cuối chỉ có dáng vẻ lạnh nhạt của Kỳ Hinh khiến anh càng không thể buông tay.
116 Lăng Thiếu Đường vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, rồi nhẹ nhàng nói một câu:- Chỉ là mấy “con tiểu tốt” thôi, em đừng lo!Anh không muốn vì chuyện của riêng mình mà khiến Kỳ Hinh lo lắng, hơn nữa chuyện này anh nhất định sẽ phải điều tra cho rõ.
117 Tại một trang viên rượu vang xa hoa ở Pháp. Ánh sáng nhẹ nhàng lan tỏa, xuyên qua cửa sổ kính đan cài vào nhau, chiếu rọi khắp mọi nơi. Đây không phải là một trang viên bình thường mà là một trang viên do tư nhân mở, cách xa hẳn chốn phồn hoa đô thị.
118 Hương hoa lan tỏa khắp nơi. Khi Lăng Thiếu Đường xuất hiện tại biệt thự cũng là lúc Kỳ Hinh chạy ra ngoài, tài xế đạp phanh, sau đó Lăng Thiếu Đường xuống xe.
119 Những người yêu thương nhau đang trong giai đoạn buồn thươngBầu trời đen như đang mỉm cườiKhông có gió, cũng chẳng có mâyChỉ có một màu xám tịch liêuCùng mênh mông trống trải!* * *Ánh trăng sáng tỏ như trốn sau tầng mây, bầu trời đêm càng thêm đen đặc, ánh sáng trong phòng ngủ cũng bắt đầu tỏa ra những tia sáng dịu nhẹ, sự lạnh lùng bỗng chốc len vào lòng Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh.
120