61 - Theo điều tra thì hiện tại có ba tập đoàn đang nhòm ngó tập đoàn Kỳ thị, một là tập đoàn lớn trong nước, một là tập đoàn của Đức và một tập đoàn của Mỹ.
62 Kỳ Hinh thấy hơi yên tâm một chút, dù thế nào đi nữa, cô nhất định phải rời khỏi nơi này. Cô vội vàng gọi điện thoại…- Alo?Giọng nói lười nhác nhưng đầy gợi cảm vang lên.
63 Một lúc lâu sau, những người làm ủ rũ quay trở lại biệt thự, vẻ mặt đầy hoảng sợ và bất đắc dĩ, họ sợ không biết mình sẽ bị phạt như thế nào. - Anh Lăng, chúng tôi đã tìm khắp mọi nơi nhưng không thấy cô Kỳ đâu cả!Bốp!Lăng Thiếu Đường đập tay xuống bàn.
64 Kỳ Hinh cụp mắt xuống, ánh mắt tối sầm lại nhưng vẫn không giấu nổi sự bi ai và đau buồn. - Cho nên hiện giờ em phải gặp bố em ngay để hỏi rõ sự tình, nhưng người có thể giúp em chống lại Lăng Thiếu Đường chỉ có anh thôi!Khi Kỳ Hinh ngước mắt lên, khóe miệng cô miễn cưỡng nở nụ cười nhạt, cố che giấu sự bi thương trong ánh mắt, giọng nói của cô dịu dàng nhưng cùng đầy khẩn cầu với Lăng Thiếu Nghị.
65 Bầu trời chưa bao giờ nắng ráo như vậy, là vì cô sẽ rời đi sao? Nhưng dù vậy thì trong mắt cô, thế giới dần mờ ảo đi. Càng đứng ở trên cao thì tầm nhìn lại càng xa, càng đứng ở trên cao thì tâm trạng lại càng thêm đau đáu, cũng như cô lúc này đây!Kỳ Hinh ngồi trong khoang hạng nhất, vô lực dựa người vào thành ghế, đôi mắt đen vô hồn nhìn ra thế giới ngoài cửa sổ, hàng lông mi dài chớp chớp, mong manh như cánh ve run run trong gió.
66 Lưu ý: Truyện có file ảnh các bạn không đọc được mình sẽ fix thành file text trong thời gian sớm!Vừa xuống máy bay, Kỳ Hinh đã lập tức về nhà. Khi vào đến cửa, thấy gương mặt quen thuộc và hiền từ của bà Chúc Bích Doanh, trái tim cô co rụt lại, cô vội vàng tiến lên.
67 - Hinh Nhi. . . Ông Kỳ Chấn Đông thấy con gái kinh ngạc, liền mở miệng nói:- Thật ra bố mua đảo Celebes là muốn mừng sinh nhật con, nhưng đâu ai ngờ Kỳ thị lại đột nhiên xảy ra chuyện, bố thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể đem bán hòn đảo đi, như vậy bố mới có vốn lưu động để tiến hành cạnh tranh đấu thầu!Kỳ Hinh mở to đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc, đôi môi cô run run như cánh bướm trong gió.
68 Sáng sớm ngày hôm sau. Ngoại trừ buổi sáng ở hòn đảo Celebes ra, Kỳ Hinh chưa từng được hưởng thụ bầu không khí tươi đẹp của buổi sớm nào như hôm nay! Sau khi về nhà, Kỳ Hinh cảm nhận được sự ấm áp tràn ngập khắp mọi nơi.
69 Con người thường không muốn phải lừa mình dối người. Nhưng thật ra họ lại không hiểu rõ rằng, mỗi người đều có hoàn cảnh của riêng mình, khi đối mặt với chuyện của mình, họ thường cảm thấy bản thân trở nên nhỏ bé đi rất nhiều lần.
70 Tại sao cơ thể cô lại dâng lên cảm giác run rẩy và mềm yếu quen thuộc?Tại sao sự quen thuộc này lại tràn ngập lòng cô đến vậy…Tại sao cô lại mẫn cảm đến thế?Giống như tất cả đều đang chuẩn bị để nghênh đón Lăng Thiếu Đường?- Đừng như vậy…Kỳ Hinh khổ sở thở hổn hển, cô như đóa hoa đang vùng vẫy thoát khỏi cái chết…Vô lực…Nhưng sự vô lực của cô lại mang theo sự hấp dẫn vô hạn…Những tiếng kêu của cô như một lời chào mời.
71 Sau một hồi hoan ái. Bầu không khí vẫn còn mơ hồ hương vị của dục vọng, sau một hồi triền miên dây dưa, hơi thở nồng đậm của đàn ông hòa quyện cùng mùi hương nhè nhẹ của người phụ nữ.
72 Lăng Thiếu Đường dùng tay giữ chặt gáy Kỳ Hinh, đôi mắt của anh lạnh như băng, thoáng chút tàn nhẫn. Ánh sáng từ đôi mắt ấy toát ra tựa hồ muốn đâm thủng người Kỳ Hinh.
73 Thời gian như ngưng đọng lại, tất cả đều hết sức tĩnh lặng, không hề có tiếng thở dồn dập, sự yên tĩnh khiến người ta hốt hoảng. Kỳ Hinh vẫn ngồi yên không nhúc nhích trên giường, đôi mắt đầy hoảng sợ và khiếp đảm.
74 Đã tự: Đầu óc Kỳ Hinh hoàn toàn choáng váng, toàn thân chẳng còn chút sức lực nào. Cô buồn ngủ quá, cả người cũng mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt khiến cô cảm thấy chân tay rã rời.
75 Hôm sau. Sau buổi trưa, ánh mặt trời chiếu những tia sáng êm dịu xuống Thanh Vận Viên, tinh tế như những hạt cát, xuyên thấu vào trong phòng qua cửa sổ sát sàn, rải từng vầng sáng ấm áp lên tấm thảm trải sàn trong phòng ngủ.
76 Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại, anh bế chặt cô vào lòng, ôm lấy Kỳ Hinh, ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ. - Đang nghĩ gì vậy?Anh thấp giọng hỏi. - Không… không có gì.
77 - Cái gì? Anh muốn tôi vào làm tại Lăng thị?Quả nhiên, giọng của Kỳ Hinh đột nhiên trở nên cao vút. Đùa cái gì vậy, cô trốn anh còn chẳng kịp, đâu muốn vào làm tại Lăng thị, ngày nào cũng phải đối mặt với người đàn ông này chứ?Anh muốn bức cô đến phát điên lên sao?Không được!Tuyệt đối không được!Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy đáng sợ rồi, nếu cô thật sự vào Lăng thị làm việc thì chẳng phải không còn chút tự do nào nữa sao?- Sao? Không đồng ý à?Lăng Thiếu Đường vẫn hết sức ung dung, đi đến bên quầy bar, rót một ly rượu rồi uống một cách tao nhã.
78 Kỳ Hinh nở nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng như đang làm nũng:- Đồ ăn bác Phùng làm, cháu có ăn cả đời cũng không thấy ngấy!Ánh mắt bác Phùng ngập tràn ý cười, bà vỗ lên bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hinh rồi nói:- Được, vậy cháu cứ ngoan ngoãn ở nhà họ Lăng cả đời đi, như vậy thì có thể được ăn đồ do bác Phùng nấu!Lời nói của bác Phùng đầy ý tứ.
79 Ánh sao chiếu những tia sáng xuống căn phòng ngủ, khiến căn phòng trở nên tĩnh lặng và dịu dàng. Lăng Thiếu Đường bế Kỳ Hinh lại bên giường, đang chuẩn bị nhẹ nhàng đặt cô xuống…Có thể do Kỳ Hinh vừa mới thích ứng được với độ ấm và tư thế này, tự dưng thay đổi khiến cô cảm thấy không quen.
80 Nếu gần kề là một loại lưu lạcVậy thì. . . Trái tim lưu lạc rồi phải làm sao đây. . . * * * * *Tám giờ sáng, các nhân viên bắt đầu một ngày làm việc mới tại Lăng thị.