81 Editor: jubbieĐược rồi, được rồi, đi ăn cơm với anh được không? Nhìn mặt Điềm Điềm, Mạnh Tử Long không giỡn nữa, vừa cười vừa hỏi cô. Hứ! Điềm Điềm quay mặt chỗ khác, không thèm nói chuyện.
82 Editor: jubbieThấy Điềm Điềm không nói lời nào nên Mạnh Tử Long cũng không ép nữa, trực tiếp giúp cô gọi món. Anh nói chuyện với phục vụ bằng tiếng Ý nên Điềm Điềm căn bản là nghe không hiểu, cô không biết rốt cuộc anh có gọi đồ ăn ình hay không, chỉ có thể giận dữ cúi đầu xuống bàn, trong lòng vô cùng khó chịu.
83 Editor: jubbieKhông giận nữa à? Mạnh Tử Long hỏi dò. Ừ. Điềm Điềm tâm trạng hiện tại không tồi, bật thốt lên, nói xong lại hối hận, tại sao cô dễ dàng bỏ qua cho anh ta như vậy, Ai nói em giận? Cô chép miệng đứng lên định bỏ đi.
84 Editor: jubbieMạnh Tử Long đưa Điềm Điềm về nhà, sau đó anh cũng về nhà, anh sống một mình, lúc anh vào nhà cũng không mở đèn, vốn là thành thói quen sống một mình, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy rất cô đơn.
85 Editor: jubbieĐiềm Điềm ra khỏi giường, mở cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, thấy chiếc xe riêng của Mạnh Tử Long mà sợ hết hồn, Không phải anh ta chứ? Cô thò đầu ra nhìn quanh, muốn nhìn người ngồi bên trong xe, nhưng khoảng cách quá xa nên cô không thấy rõ.
86 Editor: jubbieChúng ta không phải về công ty sao? Đưa ba mẹ ra nước ngoài xong, Điềm Điềm nghĩ Mạnh Tử Long sẽ đưa mình về công ty, nhưng hiện tại xe đang chạy về hướng khác.
87 Editor: jubbieChưa bao giờ biết cảm giác hôn lại tuyệt vời như thế, mặc dù không thở nổi, nhưng cô phát hiện mình không thể đưa tay đẩy anh ra. Lưỡi của anh quấn lấy lưỡi cô, dây dưa cọ sát, trong nháy mắt mỗi một động tác đều thiêu đốt mỗi một sợi dây thần kinh trên người Điềm Điềm.
88 Editor: jubbieNày, anh rốt cuộc bị làm sao, đau lắm sao? Điềm Điềm quan sát thấy trán Mạnh Tử Long cũng lấm tấm mồ hôi vì đau. Điềm Điềm, xoa xoa giúp anh được không? Mạnh Tử Long chỉ vào ngực mình, chỗ mới bị Điềm Điềm đánh.
89 Sáng sớm hôm sau, khi những tia sáng mặt trời đầu tiên nghịch ngợm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên mình hai người đang ôm nhau ngủ trên giường. Ông mặt trời bắt đầu mỉm cười, tia nắng cũng vì thế dần dần từ dưới chân dịch chuyển lên trên chiếu rọi vào khuôn mặt hai người, cuối cùng thì họ cũng bị ánh nắng mặt trời làm cho thức tỉnh.
90 Hôm sau, trời mới tờ mờ sáng Điềm Điềm đã hưng phấn rời giường. Điềm Điềm, sao dậy sớm thế? Mạnh Tử Long mơ mơ màng màng mở mắt nhìn cô, hai tay quấn lấy người cô kéo lại xuống giường, phải biết trước khi cô ngồi dậy cũng đã không ngừng lật đi lật lại trong chăn, căn bản khiến cho anh không thể nào ngủ nổi.
91 Sáng hôm sau Mạnh Tử Long vẫn đưa Điềm Điềm tới trường học, chỉ là lần này cho dù anh có nói như thế nào cô cũng không đồng ý cho anh cùng vào trường.
92 Điềm Điềm đi vào đánh răng, nhưng cái này cũng không đại biểu rằng cô không để ý tới yêu cầu này Mạnh Tử Long, thật ra thì trong lòng của cô rất khổ sở, chỉ là cô biết mình cũng có lỗi, cô quả thật không nên dễ dàng mà nói chia tay như vậy, cô và anh đều hiểu hai người tới được với nhau là chuyện không hề dễ dàng, cô biết lời này của mình đã đả thương mạnh tới anh, nưng là anh sao cũng không suy nghĩ một chút anh yêu cầu cô làm như thế cũng sẽ làm tổn thương trái tim cô.
93 Cô cười lên bộ dạng thật rất đẹp, đại khái chỉ có chính cô là không biết mình có bao nhiêu hấp dẫn. Trịnh Bồi Hiên mất một lúc mới hồi hồn lại, thì đã thấy ly rượu trong tay Điềm Điềm bị cô uống một hơi hết sạch: Uống ngon thật, cho thêm một ly.
94 Này, bạn không sao chớ? Nhìn Điềm Điềm đứng ở cửa quán bar lớn tiếng khóc, Trịnh Bồi Hiên thật sự là bị dọa sợ, này giống như hắn lần đầu tiên thấy một cô gái không có chút hình tượng chút nào khóc lớn ở trên đường.
95 Sao vậy, sao em lại sợ hãi như thế. Mạnh Tử Long cảm thấy muốn sống chung với Điềm Điềm thì phải có trái tim thật khỏe mạnh, có năng lực chịu đựng tốt, bằng không thật không biết có ngày nào đó sẽ bị cô hù chết hay không nữa.
96 Bạn nói cái đứa tên Điềm Điềm ở ban thiết kế đúng là không biết xấu hổ, bị bao nuôi còn chưa tính lại còn tới quyến rũ cả Trịnh Bồi Hiên. Đúng là, gặp qua nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy ai đạt tới mức độ như thế này.
97 Đồ mang lên tới nơi, nhưng Điềm Điềm nhìn phần thịt bò bít tết này cũng không có tâm tình ăn, cô nghĩ nhà hàng buôn bán kém như thế khẳng định là đồ ăn cũng chẳng ra gì.
98 Long, anh tiết lộ một chút có được hay không? Qua mấy phút sau Điềm Điềm nhịn không được, cô đem thân thể cả mình dán sát vào ngực Mạnh Tử Long. Có thể, nhưng anh có điều kiện.
99 Mặc đồ lặn? Chúng ta muốn lặn xuống nước sao? Điềm Điềm cảm giác nặng nề, đã trể thế này mà anh lại rũ cô đi lặn?Em biết rồi còn hỏi. Mạnh Tử Long đã bắt đầu mặc đồ lặn.
100 Được, được, anh nói cho em biết. Mạnh Tử Long thật sự không còn biện pháp nào nữa, Em đưa mấy tấm thẻ cho anh. Điềm Điềm ngoan ngoãn đưa mấy tấm thẻ cho Mạnh Tử Long, cô muốn xem anh muốn làm gì.