101 Trong trường học đang truyền tai nhau một tin đồn trọng đại, ngày hôm sau Điềm Điềm đi vào phòng học thì thấy các bạn cùng lớp của cô đang cầm trong tay một tấm hình cực lớn, phía trên tấm hình cô cuối đầu chào Trương Bồi Hiên.
102 Anh vốn là một người đàn ông mạnh mẽ, anh giống như là một con mãnh hổ, sẽ làm thương tổn bất luận kẻ nào, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thương tổn tới người mình yêu.
103 Phan Liên Phỉ và Mạnh Thiệu Phong trở về, lúc đó Điềm Điềm đang ngồi ở trong phòng khách xem TV. Cô muốn đi học, nhưng Mạnh Tử Long nói chờ sau khi lễ dính hôn qua đi, mới cho cô đến trường, khi đó những lời đồn kia tự nhiên sẽ không còn nữa.
104 Điềm Điềm, con không cần để ý, cô ấy chính là như vậy, ngoài mặt thì mạnh miệng nhưng tấm lòng lại như đậu hủ. Nhìn Phan Liên Phỉ giận dữ đi lên lầu, ông cũng cảm thấy cực kì bất đắc dĩ, mặc dù hai người đã có tuổi rồi, nhưng tính tình của bà vẫn không thay đổi bao nhiêu, vẫn giống như lúc trẻ, ông căn bản không có biện pháp nào ngăn cản.
105 Anh xem đi con trai anh tìm được cô con dâu như thế nào kìa? Phan Liên Phỉ xuống lầu vốn bà tưởng rằng đứa con dâu của mình chuẩn bị cơm tối ình ăn, nhưng là không nghĩ tới cả bóng dáng của cô cũng không có.
106 Mẹ, như thế nào hả mẹ? Mẹ anh có ngon không? Mạnh tử long nhìn Phan liên Phỉ đang gấp món ăn đưa vào trong miệng, anh gấp gáp hỏi. Điềm Điềm mặc dù không có ngẩng đầu lên, nhưng là trong lòng vẫn ôm hy vọng, hy vọng bà có thể chấp nhận, dù sau cuối cùng cũng ở chung một chổ, nếu như quan hệ không tốt, cô sợ người chịu khổ nhất chính là Mạnh Tử Long, cô không hy vọng anh bị kẹt ở chính giữa.
107 Điềm Điềm hung hăng trợn mắt nhìn Mạnh Tử Long, Xem anh làm được chuyện tốt gì kìa. Mạnh Tử Long nhìn vào bóng lưng Điềm Điềm đi ra khỏi phòng, anh nhìn chằm chằm vào hai người, cho đến khi hai người đi khuất dạng, anh cảm giác được Thư Thụy có cái gì đó khác thường, anh không phải không biết ánh mắt cô nhìn anh là như thế nào, chỉ là anh cố ý bỏ qua mà thôi.
108 Long —— có phải anh hiểu lầm em ấy quá sâu hay không? Điềm Điềm không dám tin Thụy Thụy lại là cô gái như vậy, mặc dù theo lẽ thường Thụy Thụy không thể nào đi nhằm vào phòng của anh được.
109 Mạnh Tử Long quan sát sắc mặt của Điềm Điềm, thấy ánh mắt cô tràn đầy thỉnh cầu anh, anh yêu cô, anh không nhẫn tâm nhìn cô khổ sở, Đi thôi! Anh chỉ nói một câu lạnh lùng như vậy thì đã làm cho lòng của Thư Thụy bắt đầu dao động.
110 Thụy Thụy, chị muốn nói chuyện với em. Điềm Điềm đi vào trong phòng thì thấy Thụy Thụy đang nhìn màn hình điện thoại, nghe được giọng nói của Điềm Điềm, cô cuống quýt đặt điện thoại vào trong túi.
111 Chuyện của Thư Thụy đã chấm dứt, trường học cũng đã giải quyết ổn thỏa, Điềm Điềm và Mạnh Tử Long đính hôn, quan hệ của hai người đã được toàn bộ thế giới công nhận.
112 Mạnh Tử Long từ phòng tắm đi ra ngoài, thấy một màn như thế này, trong nháy mắt lửa dục của anh lại đi lên. Anh nuốt xuống nước miếng, nỗ lực ngăn chặn chính mình.
113 Tại biệt thự Hạ gia, Hạ Như Vân ngồi trên ghế sa lon ở đại sảnh lầu một. Trên tay cô cầm một tờ báo, tiêu đề trên tờ báo cực lớn, cực hấp dẫn ‘ tài phú Mạnh Tử Long đính hôn ’, phía dưới tiêu đề tờ báo là hình ảnh hai người đang hạnh phúc ngọt ngào.
114 Buổi sáng hôm sau, Mạnh Tử Long cực kì phấn chấn tinh thần. Anh thậm chí dời hội nghị lại vì sợ trễ thời gian, anh sợ làm lở mất buổi trưa. Trong quá trình phê duyệt văn kiện, lâu lâu anh lại nhìn lên đồng hồ, nhìn cây kim chỉ từng giây từng phút qua đi, anh cảm thụ thời gian từng giây từng phút trôi qua.
115 Đi ra khỏi trường học, cô kêu một chiếc taxi. Đi cục dân chính. Cô ngồi ở phía sau nói với tài xế. Điềm Điềm có một thói quen, khi ngồi vào xe cô sẽ không ngồi ở ghế phụ, vì cô không thích ngồi chung với một người lạ, dù người đó chỉ là một tài xế.
116 Điềm Điềm cảm giác được trên mặt đau rát, cô che miệng lại nhìn Hạ Như Vân. Cô biết Hạ Như Vân thích Mạnh Tử Long, nhưng cô không nghĩ tới cô ấy lại bắt cóc cô.
117 Thật đẹp! Cho dù cách một lớp áo ngực bọn họ cũng có thể nhìn thấy được hai núm vú hồng hồng của cô. Cô hãy ngoan ngoãn để cho chúng ta yêu thương, và hãy xem kĩ thuật của chúng tôi có tốt bằng Mạnh Tử Long hay không.
118 Mạnh Tử Long ôm Điềm Điềm, bởi vì đau đớn mà trên trán cô từng giọt mồ hôi đang thi nhau chảy xuống, bụng cô càng ngày càng quặng đau, đau đớn lan tràn toàn thân cô.
119 Điềm Điềm không có gì đáng ngại, cô ở trong bệnh viện vài ngày liền xuất viện, mấy ngày nay cô ở bệnh viện đều do Mạnh Tử Long ép buộc. Chuyện này anh không nói cho cha mẹ anh biết, cô cũng không có nói cho cha mẹ cô biết, giữa hai người có một sự ăn ý lẫn nhau.
120 Bửa trưa ngày chủ nhật, Điềm Điềm nằm trên ghế dựa ngoài sân phơi nắng. Gần đây cô luôn mệt rã rời, luôn thích ngồi hưởng thụ ánh nắng ấm áp, hưởng thụ cuộc sống.