61 Editor: jubbieNày, em hỏi mình ở chung phòng thật sao? Điềm Điềm đi theo sau Mạnh Tử Long, lo lắng nhìn sau lưng anh ta. Anh không có dư tiền thuê thêm một phòng cho riêng mình em.
62 Editor: jubbieAi vậy? Điềm Điềm đang nằm trên giường, nghe có người nhấn chuông ở cửa. Tôi đưa bữa tối đến. A, tới rồi. Điềm Điềm nhìn người phục vụ mang đồ ăn vào mà choáng váng, bữa tối sao mà phong phú quá vậy, thịt bò bít tết, rượu đỏ, còn có cả nến, đây là muốn trong phòng khách sạn ăn tối dưới ánh nến sao, nhưng mà cùng ăn bữa tối dưới nến với anh ta thế này không khí có phần hơi kỳ quái.
63 Editor: jubbieA. . . Cùng với tiếng thét chói tai, Mạnh Tử Long hoa lệ bị Điềm Điềm đá một cước bay theo đường vòng cung xuống giường, mặt hôn lên đất.
64 Editor: jubbieAnh, anh biết anh Mạnh đi đâu không? Mấy ngày nay không thấy anh ấy đâu. Mấy ngày nay Hạ Như Vân không gặp Mạnh Tử Long trong công ty, còn cái cô tên Điềm Điềm kia cũng biến mất, khiến người ta không thể không hoài nghi hai người bọn họ đang đi chung với nhau.
65 Editor: jubbieĐàn ông đều thích ra ngoài buổi tối, dĩ nhiên Hạ Vũ và Triệu Quan Lân cũng không ngoại lệ. Hai người ngồi đối diện trong quán rượu. Hôm nay có tâm sự gì mà hẹn tôi đi uống rượu? Triệu Quan Lân đung đưa xúc xắc trên bàn, ngắm nghía, Chuyện tình cảm không vui hả? Nhìn mặt ủ rũ buồn chán, không phải là bị con gái đá chứ?Người có ánh hào quang bốn phía, anh tuấn đẹp trai như tôi làm sao bị con gái đá, cho tới giờ toàn là tôi bỏ con gái người ta, khi nào mới có con gái dám bỏ tôi, không phải cậu bị con gái bỏ sao? Đung đưa ly rượu rồi uống một hớp.
66 Editor: jubbieĐiềm Điềm, có phải điện thoại của em reo không? Mạnh Tử Long đang mơ mơ màng màng nghe tiếng chuông điện thoại của Điềm Điềm reo ầm ĩ. Buồn ngủ quá, sáng sớm mà ai gọi điện thoại vậy.
67 Editor: jubbieMẹ, ba thế nào rồi? Điềm Điềm thấy Thư Uyển đang ngồi trên ghế dài tại hành lang bệnh viện, thoát khỏi lồng ngực Mạnh Tử Long, chạy như điên về phía trước.
68 Editor: jubbieĐèn của phòng phẫu thuật cuối cùng cũng tắt, Điềm Điềm kích động đứng dậy kéo y tá đến hỏi, Ba tôi không sao chứ?Bệnh nhân trước mắt không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng do chân bị vật nặng đè lên, dù giữ được hai chân, nhưng sợ rằng về sau đi đứng có khó khăn.
69 Editor: jubbieCám ơn anh, nếu không có anh, em thật không biết phải làm sao. Trong lòng Điềm Điềm thật sự cảm kích sự giúp đỡ của Mạnh Tử Long. Đây là việc nên làm mà.
70 Biên tập SocnauAnh về trước đi, Em đi lấy ít đồ của mình sẽ đi tới bệnh việnTrước khi xuống xe Điềm Điềm nói với Mạnh Tử LongỪ, vậy thì có chuyện gì ở đây em gọi điện thoại cho anh, điện thoại của anh mở máy 24/24 giờ Mạnh Tử Long cười cười với Điềm Điềm, để khích lệ cô, để tạo cho cô dũng khí can đảm.
71 Biên tập SocnauCó lẽ là vì vội vã trở lại bệnh viện, sau đó lại lo nghĩ nhiều chuyện, thật sự là mệt mỏi muốn chết, Điềm Điềm dựa lưng vào thành ghế vô thức tiến vào giấc ngủ mơ hồMạnh Tử Long tới công ty giải quyết công việc xong, lúc đầu là chuẩn bị về nhà, nhưng nghĩ tới có lẽ cô vẫn chưa ăn cơm tối, mua đồ ăn đi tới bệnh viện, nhưng lại không nhìn thấy cô trong phòng bệnhVốn định rời đi, nhưng trong lúc vô ý lại nhìn thấy một người rất giống cô đang ngồi trên ghế trong vườn hoa, không biết là cảm giác nào đã dẫn dắt anh, chỉ là trực giác muốn đi tới bên cạnh cô.
72 Biên tập SocnauOa, no quá. Sau khi ăn uống no đủ, hạnh phúc dựa vào bờ vai Mạnh Tử LongNhìn dáng vẻ hài lòng của Điềm Điềm, tiểu nha đầu này thực sự quá dễ dàng thỏa mãn.
73 Biên tập SocnauMì thịt heo đến đây Bà chủ đem một bát mì lớn đặt trước mặt Điềm Điềm và Mạnh Tử Long. Điềm Điềm giúp Mạnh Tử Long lau đôi đũa duy nhất đưa tới trước mặt anh: Ăn mau đi, không nên để đói bụngMạnh Tử Long nhìn mặt bàn phía trước, có lẽ là đã được dùng rất lâu rồi, phía trên còn có vết đen kịt giống như chưa được lau sạch sẽ, anh đường đường là một đại thiếu quần áo mặc tới tay cơm đưa tới miệng, làm sao có thể ăn thứ đồ như vậy.
74 Biên tập SocnauAnh Mạnh, mấy ngày trước anh đi đâu vậy? Hạ Như Vân vừa nghe nói Mạnh Tử Long đã trở về liền vội vàng mở cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc.
75 Biên tập SocnauVì sao lại nói như vậy với cô ấy? Chẳng lẽ anh không nhìn ra, cô ấy quan tâm anh thích anh sao? nhìn hạ tự vân đi ra ngoài, Điềm Điềm đi tới trước mặt Mạnh Tử Long, mặc dù cô không muốn thừa nhận Hạ Như Vân thích Mạnh Tử Long, nhưng sự thật chính là như thế không phải do cô thừa nhận hay không.
76 Editor: jubbieĐiềm Điềm, con đến rồi! Điềm Điềm đến bệnh viện đúng lúc Thư Uyển đang chuẩn bị cho Cam Lâm ăn thức ăn nấu ở nhà, mặc dù nói đồ ăn ở bệnh viện rất tốt, nhưng bà thấy không yên lòng, cảm thấy tự mình nấu đồ ăn thì thích hợp với khẩu vị Cam Lâm hơn.
77 Editor: jubbieCòn chưa ra khỏi cổng bệnh viện, Điềm Điềm bấm số điện thoại của Mạnh Tử Long, lúc điện thoại reo, anh vẫn đang làm việc ở công ty, đột nhiên nhận được điện thoại cô gọi đến, trong lòng có chút kích động.
78 Editor: jubbieCám ơn, thật rất cám ơn anh, số tiền nợ anh, em nhất định nghĩ cách sớm trả lại. Điềm Điềm mặc cho tay của anh vuốt ve gương mặt cô. Nha đầu ngốc, giữa chúng ta còn phải nói cám ơn sao? Mạnh Tử Long búng lên trán cô một phát, thật ra thì trán của cô rất đẹp, chẳng qua là bị mái tóc ngang trán che mất.
79 Editor: jubbieĐiềm Điềm không chờ đợi gì nữa, muốn chạy đi ngay, nhưng Mạnh Tử Long sao dễ dàng cho cô đi như vậy, Vậy mình đi ăn cơm. Chân Điềm Điềm mới chạm đến cửa, Mạnh Tử Long gọi chính cô, cô xoay người lại nhìn anh, trên mặt không có biểu hiện gì nhưng trong lòng chửi bới vô số lần.
80 Editor: jubbieTrên thế giới này, dù người đàn ông lạnh lùng ác độc đến thế nào đi nữa đều sợ nước mắt của người con gái mình yêu thương, có người nói nước mắt là vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ, câu nói này rất đúng với Điềm Điềm.