101 Trác Minh Liệt không nói thêm gì nữa, ôm lấy Mộc Mộc, chạy vội đến bệnh viện. "Ba, mẹ đâu?" Mộc Mộc rũ cụp mí mắt, buồn buồn hỏi. Trác Minh Liệt bị nó hỏi như vậy, trong lòng bỗng trống rỗng, anh không biết phải làm sao trả lời nó.
102 11h 30’ trưa,Cuộc họp của chuyên gia kết thúc, Trác Minh Liệt bị bác sĩ gọi vào phòng làm việc. “Trác tiên sinh, chúng tôi thật lòng chia buồn với anh, con của anh thật sự bị bệnh máu trắng!”Trong đầu Trác Minh Liệt nổ oanh một cái, anh cảm giác hình như mình đã bị mất đi thính giác.
103 Trong nháy mắt rơi xuống kia Thẩm Tử Quân như mơ hồ nhìn thấy Phùng Thiếu Diễm đang mỉm cười một cách quỷ dị, thậm chí có cảm giác anh ta cô tình đẩy cô xuống, nhưng tất cả những nghi vấn đó đều bị ngăn lại, một cơn đau nhức kịch liệt ập đến, sau đó cô hoàn toàn mất đi ý thức.
104 "Mẹ, Mộc Mộc biết mẹ rất thương Cầu Cầu nhưng Mộc Mộc thật sự rất thích mẹ, bây giờ Mộc Mộc ngã bệnh ngày ngày đau đau. Nhưng con không hề khóc bởi vì ba nói chỉ cần Mộc Mộc không khóc, khỏe lại là có thể nhìn thấy mẹ.
105 ″ Thẩm Tử Quân" Ngón tay Phùng Phùng Thiếu Diễm khẽ vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của Thẩm Tử Quân rồi từ từ đến môi của cô. " Nằm tại đây, cái gì cũng không cần nghĩ cảm giác có phải rất tốt ?" Hắn lãnh khốc mà cười dùng sức bịt chặt môi cô, lấy đi hô hấp của cô.
106 ″ Tôi có việc, muốn nhờ cô giúp tôi!" Giọng của Trác Minh Liệt gần như khàn khàn. "Chuyện gì?" Hàn Ti Nhã thụ sủng nhược kinh. "Cô hãy đi thay một bộ trang phục giản dị, thoải mái một chút, rồi vào đây giả làm mẹ Mộc Mộc" Anh vốn muốn tìm Thẩm Tử Quân nhưng nghĩ tới Mộc Mộc và cô ấy rất thân quen, có lẽ sẽ nhận ra cô.
107 ″ Đây là bí mật" Mộc Mộc không còn hơi sức nói tiếp, Trác Minh Liệt bất đắc dĩ buông con trai xuống. Xem ra Tiểu Thi thật sự đã đến!Hoàng hôn đã gần đến, trên đường cái người người bắt đầu tan việc đổ ra đường đi về nhà, mấy ngày nay vì Trác Minh Liệt không đến mà nhân viên tại Trác thị cũng ra đám theo.
108 ″ Cầu Cầu?" Tiểu Thi quay đầu lại không thấy Cầu Cầu đâu, cô đoán có lẽ cậu bé bị giữ lại ở bệnh viện vì vậy lập tức quay lại tìm. Trác Minh Liệt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Cầu Cầu cười hỏi: " Trong khoảng thời gian này cháu và mẹ ở nơi nào?""Đồi hoa!" Cầu Cầu kinh ngạc nhìn nói.
109 Bỗng nhiên mấy máy đo bên cạnh Thẩm Tử Quân đều phát tín hiệu, ông Thẩm vội gọi bác sĩ đến. Nhưng không đợi bác sĩ tới Thẩm Tử Quân đã tự mình ngồi dậy.
110 Trác Minh Liệt nhìn bọn họ một cái, vô cùng tức giận, vùng vằng bỏ đi. Tiểu Thi vô dụng đứng ở nơi đó, không biết nên làm sao cho phải. Cô thật không cố ý mà !Cô kéo Cầu Cầu chạy theo y tá đến phòng bệnh nhin "Bác sĩ, đứa bé tên là Mộc Mộc , hiện đang ở đây phải không?""Đúng vậy!""Bây giờ nó như thế nào?""Tình trạng căn bản đã ổn định!"Lúc này Trác Minh Liệt cũng đến, anh không nhìn đến Tiểu Thi, mà đi thẳng tới chỗ bác sĩ.
111 ″ Mẹ đừng khóc" Cầu Cầu đưa tay xoa xoa trước ánh mắt của Tiểu Thi. "Mẹ không khóc, mẹ cũng sẽ không khóc!" Bây giờ Tiểu Thi không hề muốn khóc, cô chỉ cảm thấy bất đắc dĩ và thất vọng!"Mẹ không khóc là tốt nhất" Thật ra thì Cầu Cầu rất sợ Tiểu Thi khóc, mẹ vừa khóc nó liền cảm thấy toàn thế giới đều một màu xám xịt.
112 ″ Kịch hay chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu!" Hắn nắm cằm Thẩm Tử Quân đem mặt của cô quay lại "Tôi muốn để cô và tôi cùng nhau xem cuộc vui!" Nói xong hắn liền đem môi tới gần muốn hôn Thẩm Tử Quân nhưng cô lại dùng hất ra, làm cho hắn trượt tay lái, chiếc Lamborghini trực tiếp đâm thẳng vào một thân cây.
113 Ông Thẩm gật đầu, gọi một người giúp việc đến đỡ Thẩm Tử Quân về phòng, còn mình thì dẫn Phùng Thiếu Diễm đến thư phòng. . "Gần đây Trác thị như thế nào?""Bác Thẩm yên tâm, tất cả đều dựa theo kế hoạch tiến hành! Nếu như không có việc ngoài ý muốn xảy ra, thì rất nhanh chúng ta có thể lấy được hợp đồng của Trác thị ! Đến lúc đó chỉ cần chúng ta có cổ phần của nó là có thể kéo Trác thị vào những dự án khác""Ta vẫn còn có chút lo lắng dù sao Trác thị lớn như vậy.
114 Trong lòng Tiểu Thi kinh ngạc người này nhìn thật lạ không giống bất cứ trợ lý nào của Trác Minh Liệt, một người xa lạ lại thăm một bệnh nhân thật là quá kỳ lạ.
115 Vừa rạng sáng ngày thứ hai Tiểu Thi đã dẫn Cầu Cầu đến bệnh viện, nhưng Trác Minh Liệt lại ko ở đó. Mộc Mộc ở trong phòng sát khuẩn cũng đã tỉnh lại. Nhưng cơ thể vẫn con suy yếu nên nó không thể nói liên tục được.
116 Cũng may Thẩm Tử Quân cân nhắc tương đối chặt chẽ, qua cuộc điện thoại của cha cô, thì cũng đã giúp biết được mấy phần thông tin, cô phải bắt đầu âm thầm điều tra xem rốt cuộc Phùng Thiếu Diễm đang định làm cái gì.
117 “Mẹ tại sao chú Minh Liệt không thể ngủ cùng với chúng ta? Cầu Cầu hỏi. “Bởi vì giường chúng ta quá nhỏ” Tiểu Thi cười ha hả. “Nhưng trước đây chú Triết Vũ có thể mà” lời nói của Cầu Cầu giống như là một quả boom tấn, Tiểu Thi nhất thời lúng túng, sắc mặt của Trác Minh Liệt cũng thay đổi nhưng anh lại không nói gì.
118 “Tốt lắm, hôm nay tạm thời nói tới đây. Trong nội bộ chúng tôi còn phải bàn bạc thêm một chút!” Trác Minh Liệt đứng lên. “Được Trác tổng giám đốc. Chúng tôi chờ tin tốt lành” Người của Dịch Thành cũng chu đáo đáp lễ.
119 Trác Minh Liệt ôm Mộc Mộc thật chặt vào trong lòng, hận không thể bù đắp hết những yêu thương trong một đêm. Mẹ của con là ai ? Cái nghi vấn này anh vốn đang tự hỏi mình không ngờ Mộc Mộc lại nói: “Là mẹ của Cầu Cầu !”Lời nói Mộc Mộc giống như một loại ám hiệu khiến Trác Minh Liệt ngừng lại.
120 Từ Cô Nhi Viện đi ra ngoài Trác Minh Liệt cũng bớt khẩn trương hơn anh cất kĩ địa chỉ kia đi rồi đi đến bệnh viện. Viện trưởng nói đúng không thể nóng vội dù thế nào đi nữa bây giờ anh cũng đã biết Mộc Mộc là con trai của mình! Nghĩ đến đây anh vội phóng xe đến bệnh viện!"Trác tiên sinh, tình trạng của Mộc Mộc hiện giờ có thể ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, ý anh thế nào?" Bác sĩ nói Mộc Mộc có thể ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt!"Tôi nghĩ nên ở lại một khoảng thời gian nữa đi!" Trác Minh Liệt không muốn Mộc Mộc lại có một chút ngoài ý muốn gì nũa.